Từ cơ giáp đi xuống, Nhậm Dương lặng lẽ kiếm góc tường ngồi xổm, bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời. Hắn nghĩ bụng, nếu cái người bạn học Bạch Nguyệt này mà tới lúc tốt nghiệp vẫn giữ được trình độ như hôm nay, lại còn có thể thi đậu bằng lái...
Vậy thì, ngay hôm đó hắn sẽ lập tức ra Nhân Dương đại lộ bắn vài tràng pháo hoa, môn nào cũng đốt cho cậu ta nổ banh nóc luôn.
“Cậu ổn không đó, Nhậm cẩu thả?” Tư Viễn Phương liếc nhìn bộ dạng rũ rượi lúc trước hắn từ cơ giáp bước xuống, sau đó mới ngồi xổm cạnh cái nấm di động là Nhậm Dương mà mở miệng hỏi.
Nhậm Dương thở dài khe khẽ, hắn đưa tay xoa đầu mình, thảm thương nói: “Làm cẩu thả thật sự là quá gian nan rồi.”
Tư Viễn Phương bật cười thành tiếng, theo bản năng đưa tay xoa đầu Nhậm Dương một cái, tóc mềm mềm, sờ thấy cũng vui tay ra phết.
Nhậm Dương khẽ liếc mắt một cái, nâng mí mắt nhìn tay anh, ra hiệu anh mau rút tay về.
Tư Viễn Phương hơi tiếc nuối thu tay lại, an ủi: “Hồi trước tôi cũng hên là từng tổ đội với cậu ta. Lúc ấy đông người tranh lắm, ai cũng tưởng cậu ta là đại thần. Ai ngờ học xong cái tiết đó, ba đêm liền tôi toàn mơ thấy mình rớt từ tầng 18 xuống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT