Nghe nói có người bỏ ra tận 300 vạn để mua một bức tranh giả.
Lục Thanh Hòa nghe xong mà chỉ biết tặc lưỡi. Không ngờ cái nét vẽ của mình mà cũng có ngày đáng giá tới mức đó.
“Văn Hòa Đế mất sớm, tranh để lại vốn đã ít, mà mấy bức còn bảo tồn được hoàn hảo thì lại càng hiếm.
Lục Thành Nghị kiên nhẫn giải thích cho Lục Thanh Hòa nghe tình hình thị trường nghệ thuật hiện tại, cuối cùng còn không quên tán tụng thêm một câu: “Người biết vẽ tranh hoàng đế thì nhiều, nhưng vẽ được tới trình độ như Văn Hòa Đế thì thật sự hiếm. Ngài ấy là kiểu người hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến tốt nhất.”
Trước đây cũng có người từng khen Lục Thanh Hòa, nhưng đa phần toàn nói kiểu vòng vo, tế nhị. Giống như Lục Thành Nghị đây, khen thẳng mặt mà không chớp mắt, đúng là lần đầu tiên gặp.
Dù Lục Thanh Hòa có bình tĩnh tới mấy, duoc5 khen kiểu này trước mặt người ta thì cũng không tránh khỏi thấy hơi ngại.
Cậu rất muốn nói một câu không tới mức đó đâu, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình cũng không đủ tư cách mà phủ nhận lời người ta nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play