Mục Ninh phóng to hình ảnh lên nhìn kỹ, cứ cảm thấy thứ đồ mà Lục Thanh Hòa đeo trên cổ có chút quen mắt.

Chỉ là ảnh chụp độ phân giải không được rõ ràng lắm, Mục Ninh cũng không thể xác định rốt cuộc cậu đang đeo cái gì.

Tiểu Quách vốn đang cảm thán rằng Lục Thanh Hòa và những người kia thật có tinh thần giác ngộ cao. Quay đầu lại liền thấy Mục Ninh đang chăm chú nhìn ảnh chụp của Lục Thanh Hòa, phóng to rồi lại phóng to, hết sức nghiêm túc. Trong ấn tượng của anh, Mục Ninh chưa từng như vậy bao giờ.

Cái cách nhìn ảnh chăm chú rồi phóng to hết lần này tới lần khác đó, sao lại khiến người ta có ảo giác giống như lúc chính mình lén nhìn ảnh của nữ thần vậy?

Chẳng lẽ Ninh ca đang thưởng thức một Smart?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã lập tức bị lý trí mạnh mẽ đè ép xuống, một người cao lãnh, ưu nhã như Ninh ca, làm sao có thể dính dáng gì đến cái kiểu cay mắt như mấy Smart đó cơ chứ.

Tuy việc tự nguyện giao nộp cổ vật thể hiện giác ngộ rất cao, nhưng phẩm cách tốt hay không thì đâu liên quan gì đến khí chất và phong cách. Dù Tiểu Quách nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra nổi Mục Ninh lại có hứng thú với một người như vậy.

Chỉ là còn chưa kịp gạt bỏ hoàn toàn cái suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, anh đã nghe nghệ sĩ nhà mình bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu Quách, có chuyện này tôi muốn cậu giúp tôi làm.”

“Vâng, Ninh ca, chuyện gì vậy ạ?”

Tiểu Quách vừa cười vừa chờ lệnh, một lát sau Mục Ninh đưa bức ảnh Lục Thanh Hòa ra cho hắn xem: “Tôi muốn thông tin của người này, toàn bộ.”

“Hả?”

Tiểu Quách thật sự không ngờ tới, Mục Ninh vậy mà lại thực sự cảm thấy hứng thú với một trong hai Smart kia.

Anh nhìn người có tóc đỏ và người có tóc xanh trong ảnh, nhất thời không biết Mục Ninh rốt cuộc hứng thú với ai, bèn thử mở miệng xác nhận: “Ninh ca, ý anh là người tóc xanh này sao?”

“Không, người còn lại.”

“Được rồi Ninh ca, em hiểu rồi, giờ em đi sắp xếp ngay.”

Chờ Tiểu Quách rời khỏi, Mục Ninh mới cúi mắt nhìn lòng bàn tay mình.

Trên bàn tay trắng nõn xinh đẹp là một nửa miếng ngọc bội, bên cạnh còn lấp ló một chút ánh đỏ.

Tuy rằng xác suất là cực kỳ nhỏ bé, nhưng dù sao cũng không thể không hy vọng. Thực ra từ sau khi đến thế giới này, Mục Ninh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm nửa miếng ngọc bội còn lại.

Cũng từng có lúc gặp phải những miếng ngọc bội tương tự, nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện chẳng có cái nào là thứ hắn muốn tìm.

Dù vậy, Mục Ninh vẫn không từ bỏ.

Ngay cả hắn còn có thể đến được thế giới này, thì vì sao người kia lại không thể?

Nhưng khiến hắn hơi thất vọng là, thời gian đã trôi qua một lúc lâu, bên phía Tiểu Quách vẫn không có tin tức gì.

Rõ ràng người tóc đỏ cũng lên hot search, ít nhiều cũng được coi như nửa cái danh nhân.

Chỉ là phần bình luận gần như đều đang hỏi xin thông tin của tóc đỏ, lại không có ai nhận ra được người thật sự trong ảnh.

Ngoại trừ cái tên nickname Hồng Hồng, người tóc đỏ kia quả thực giống như hoàn toàn vô hình trên mạng.

“Ninh ca, có thể là người này bình thường khá kín tiếng, không thích xuất hiện ở các sự kiện xã giao.” Tiểu Quách rất chắc chắn mà đưa ra một kết luận sơ bộ về Lục Thanh Hòa, sau đó tiếp tục lùng sục toàn bộ mạng với ý định tra ra lý lịch người tóc đỏ.

Không chỉ Tiểu Quách không tìm được tài khoản của Lục Thanh Hòa, mà cả cư dân mạng cũng không có kết quả. Có người còn định điều tra từ trong gia phả của nhà Táng Ái, nhưng khi Lục Thanh Hòa không trang điểm, hình ảnh khác xa hoàn toàn với phong cách đậm chất hủy dung trên mạng, ngay cả fan ruột từng chú ý cậu lâu năm cũng không nhận ra được, người tóc đỏ đẹp trai quá mức này chính là bệ hạ của họ.

“Thanh Hòa, mày biết không? Mẹ tao vừa nghe nói tao lên mạng lộ mặt liền lập tức đi khoe với họ hàng. Mày cũng biết đó, đám họ hàng của tao chẳng có việc gì ngoài việc thích đến nhà tao khoe con cháu. Mà tao từ nhỏ học hành chẳng ra sao, lương cũng thấp, còn mãi là cẩu độc thân nghìn năm, ngoài chuyện ăn nhiều thì chả có gì để mẹ tao khoe cả.” 

Vương Tổng Hảo càng nói càng cảm khái, cuối cùng cũng được dịp thở phào mà trở thành niềm tự hào nhà người khác, “Mẹ tao thật sự vui lắm, mà mẹ tao vui thì tao cũng vui. Trước kia tao còn thấy hơi tiếc khi nộp văn vật, nhưng bây giờ thì thấy cũng đáng. Trời đất bao la, mẹ tao vui là lớn nhất. Tao cảm giác cứ kiên trì rồi nhất định sẽ có chuyện tốt đến với mình!”

Lục Thanh Hòa gật đầu, xem như là một lời đáp lại cho Vương Tổng Hảo.

Ngay lúc hai người đang bàn bạc xem có nên về nhà hay không, thì điện thoại của Lục Thanh Hòa lại một lần nữa vang lên.

Nhìn thấy tên hiện trên màn hình, Vương Tổng Hảo lập tức nổi giận: “Cái tên chó này còn mặt mũi gọi điện cho mày à? Chẳng lẽ hắn định hối mày trả nốt 50 vạn?”

Lục Thanh Hòa hơi nhướng mày, cũng không ngạc nhiên khi Ngô Kỳ gọi điện lại.

Tuy cậu vẫn chưa nắm rõ khái niệm hot search lắm, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì chỉ cần lên hot search liền sẽ có sự chú ý tương ứng. Giống như học sinh giỏi đoạt giải Trạng Nguyên cấp 3 cũng sẽ được quan tâm, muốn tặng hoa, đưa cành ôliu thì rất nhiều.

Nhưng một khi có danh tiếng, những chuyện trong quá khứ đều phải cân nhắc lại một lần nữa.

Điện thoại reo hết lần này đến lần khác, nhưng Lục Thanh Hòa vẫn không vội nghe máy, chỉ yên lặng tắt tiếng rồi đặt sang một bên.

Vương Tổng Hảo không hiểu, ban đầu còn tưởng anh em mình sợ đối phương, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu bây giờ thì cũng không giống.

“Sao không nghe máy?”

Vương Tổng Hảo giấu không được chuyện gì trong lòng, nghĩ gì liền hỏi đó.

Lục Thanh Hòa cũng không giấu, chỉ bình thản giải thích: “Đánh cờ phải biết nhẫn nại, ai mất kiên nhẫn trước thì người đó ở thế bị động.”

“À?” Vương Tổng Hảo nghe hiểu lơ mơ, nhưng vẫn cảm thấy lời Lục Thanh Hòa nói rất có lý.

Chờ đến khi hai người về đến nhà, Lục Thanh Hòa mới lấy điện thoại ra, liền thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Ngô Kỳ.

Nếu chỉ đơn thuần là hối thúc đòi nợ thì cũng chẳng cần phải gấp đến vậy.

Trong lòng Lục Thanh Hòa đại khái đã đoán được. Khi điện thoại lại đổ chuông lần nữa, cậu đợi ba tiếng mới nhấc máy: “A lô?”

“Thằng nhóc cậu to gan thật đấy, dám không nghe điện thoại của tôi!” Ngô Kỳ hiển nhiên rất tức giận, giọng nói tràn đầy cáu kỉnh.

Ngược lại, Lục Thanh Hòa lại vô cùng bình tĩnh, không đối đầu, chỉ nhàn nhạt giải thích: “Lúc nãy tôi không xem điện thoại, có chuyện gì vậy Ngô tổng?”

Trong lòng có chuyện cần, Ngô Kỳ cũng không cà kê kéo dài, lập tức vào thẳng vấn đề: “Cậu được lắm, nghèo rớt mồng tơi mà còn biết nộp cổ vật quốc gia. Tốt lắm! Nhân lúc còn đang trên hot search, mau mau mở livestream đi, đừng lãng phí cơ hội vàng này!”

“Livestream?” 

Lục Thanh Hòa trầm ngâm một lát, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì: “Lần trước chẳng phải chúng ta đã nói chuyện hủy hợp đồng rồi sao?”

“Tiểu Lục, cậu cái gì cũng ổn, chỉ là đầu óc hơi thẳng quá.” Ngô Kỳ cười cười, “Tôi cũng không vòng vo, chỉ cần cậu có thể thu hút tài nguyên, chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play