Trong hành lang tối om, chấm sáng đỏ ở đầu điếu thuốc chập chờn, khói thuốc bao trùm lấy người đàn ông.
Lão Tiêu giơ chiếc vòng tay điện tử màu đen lên, nhìn đồng hồ.
Đã một tiếng trôi qua kể từ khi tên béo vào phòng, chắc cũng đã giằng co xong rồi nhỉ.
Gã liếc nhìn cánh cửa phòng, thấy cửa kim loại đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra chút nào.
Thời gian có hơi lâu rồi.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, NPC lần này đúng là cực phẩm, chỉ cần khẽ chạm vào, đã có vết đỏ chói mắt in trên làn da trắng muốt, khiến người ta không kìm được muốn dùng dây đỏ trói chặt tứ chi mảnh khảnh của y, con dao găm sắc lạnh lướt qua lớp biểu bì mềm mại, mặc cho màu đỏ tươi chói mắt và màu trắng ngà như ngọc sứ thỏa sức đan xen.
Thỉnh thoảng lại dùng đầu thuốc lá và lửa đỏ, nhuộm lên thân thể hoàn hảo như được tạo tác từ trời kia những vết bỏng và loang lổ, giống như tượng Venus bị mất tay, khiếm khuyết nhưng lại tỏa ra vẻ đẹp vô song.
Những tiếng kêu thảm thiết và sự quật cường ẩn nhẫn, đôi mắt đen láy sáng như mắt nai từ lúc ban đầu còn tràn đầy hy vọng, cho đến khi bất lực tuyệt vọng cận kề cái chết.
Mỗi khung hình, mỗi giây, đều là một bức danh họa tuyệt đỉnh thấm vào lòng người.
Gã cũng đã ngược đãi bằng đủ mọi cách không biết bao nhiêu lần rồi mới nỡ mang ra chia sẻ, thảo nào tên béo kia giằng co lâu đến vậy mà vẫn chưa chịu ra.
Chỉ là cách hưởng thụ của tên béo kia thật sự quá nguyên thủy, nếu còn giằng co nữa, gã ta không sợ tinh tẫn nhân vong chết trên giường sao.
Lão Tiêu nhả hơi thuốc cuối cùng, ném tàn thuốc xuống rồi giẫm tắt, đang định gõ cửa thì cánh cửa lại vừa vặn mở ra từ bên trong.
Cái đầu tóc bù xù hơi rũ xuống, ngọn tóc tí tách những giọt nước, mỹ nhân NPC đã thay một chiếc áo choàng ngủ mùa hè mát mẻ, nhìn thấy gã vẫn có vẻ sợ hãi, rụt đầu lại thì thầm nói: “Tiêu ca, Béo ca kêu anh vào.”
Lão Tiêu nheo mắt lại, đề phòng hỏi: “Thằng béo đâu?”
Lăng Hi nghiêng người nhường đường, chỉ vào vị trí phòng tắm: “Béo ca ra mồ hôi đầy người, đang tắm ạ.”
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, bóng đen mờ ảo đứng sau cánh cửa mờ.
Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, giường chiếu bừa bộn, quần áo của hai người vương vãi trên sàn nhà, trông như một chiến trường sau trận đại chiến khốc liệt tám trăm hiệp.
Ánh mắt Lão Tiêu lướt qua Lăng Hi, dưới cổ áo chữ V của mỹ nhân lộ ra làn da trắng ngần, trên đó chi chít những vết đỏ li ti, toát lên vẻ dâm đãng và dụ hoặc, khơi gợi những ý nghĩ đen tối.
Yết hầu gã không kìm được nuốt lên nuốt xuống.
Vốn dĩ không mấy hứng thú với chuyện này, gã lại hiếm hoi lên tiếng hỏi: “Kêu tao vào làm gì?”
“Kêu… kêu anh…” Mỹ nhân ấp úng, gò má thanh tú ửng hồng, hàng mi rũ xuống run rẩy như cánh bướm, trông như một tinh linh lạc bước vào chốn nhân gian.
Trong khoảnh khắc này, Lão Tiêu đột nhiên cảm thấy một kiểu chết khác rất hợp với Lăng Hi.
Ví dụ như… bị làm chết trên giường.
Lão Tiêu thô bạo đẩy một cái, thân hình mảnh mai yếu ớt của mỹ nhân lảo đảo, suýt ngã, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn, in hằn một vết răng mờ nhạt.
“Than thở cái gì, đi, nằm lên giường đi.”
Mỹ nhân ngoan ngoãn trèo lên giường, cụp mắt chờ đợi gã.
Đối với sự thay đổi thái độ của Lăng Hi, Lão Tiêu thấy bình thường. Nhiều người trên đời này cốt cách đều hèn hạ, bề ngoài thì thanh cao quân tử, nhưng bên trong lại dơ bẩn, bị đàn ông làm vài lần thấm thía mùi vị, sẽ tự động cởi sạch vẫy mông cầu xin bố thí.
Gã ta theo thằng béo này cũng không ít lần chứng kiến, lần này lại là một kẻ lăng loàn khác bị làm cho khai khiếu.
Chỉ là… người có thể khiến gã ta có hứng thú, cho đến bây giờ cũng chỉ có một mình người này thôi.
Lão Tiêu quỳ một gối lên mép giường, chiếc giường mềm mại lún xuống do trọng lượng, mỹ nhân dường như sợ hãi, bàn tay bối rối vươn ra ngoài.
Gã nới lỏng một phần xiềng xích, ánh mắt âm u nhìn xuống mỹ nhân đang run rẩy dưới thân, khác với máu và bỏng rát, cảnh tượng này mang lại cảm giác ngược đãi khác lạ đang làm gã ta vô cùng thích thú.
“Há miệng.”
Lão Tiêu ngồi vắt chân lên người mỹ nhân, khoảng cách giữa hai người rút ngắn vô hạn. Gã cũng muốn nếm thử, cái động tiêu hồn tuyệt diệu khiến người ta lưu luyến này.
Lăng Hi khẽ hé môi, mắt lại liếc sang một chỗ.
Trong căn phòng tối om, một luồng sáng lạnh chợt lóe lên, cổ tay non nớt bị siết chặt không thương tiếc, sau đó vang lên tiếng “răng rắc” gãy lìa.
Lăng Hi đau đến toát mồ hôi lạnh, cố cắn chặt răng rên khẽ.
Con dao gọt trái cây bị giật khỏi lòng bàn tay mảnh khảnh, rồi ném xuống giường, Lão Tiêu lạnh lùng liếc nhìn y, mặt gã tối sầm:
“Là tao đã cho mày thể diện rồi đấy.”
Ngón tay thô ráp không chút khách khí siết chặt cổ hăng dài của y, Lăng Hi ngẩng đầu lên như một con thiên nga, nhưng lại có thể chết nghẹt bất cứ lúc nào.
Sức lực của người đàn ông lớn đến mức Lăng Hi cảm thấy đầu óc tối sầm, choáng váng, cơ thể thiếu oxy đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của y.
Ngay tại thời điểm Lăng Hi gần như mất đi ý thức, người đàn ông trên người y chợt khựng lại, đồng thời kim loại đâm xuyên vào da thịt, tiếng xương gãy rợn người bất ngờ vang lên.
Cơ thể Lão Tiêu khựng lại, gã ta không thể tin được nhìn lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua lưng.
Vị tanh ngọt trào lên cổ họng, máu tươi không kiểm soát phun ra, chất lỏng đỏ tươi bắn tung tóe lên làn da trắng trong như ngọc của Lăng Hi.
“Tiện, tiện nhân!”
Lão Tiêu vùng vẫy đứng dậy, động tác mạnh kéo theo con dao thái rau cắm sâu vào xương sống, đồng thời một thứ gì đó lóe lên trong không trung, lúc này gã ta mới thấy trước mặt có một sợi dây mảnh từ xà nhà xuyên qua, đầu kia được mỹ nhân đang nằm dưới nắm chặt trong tay.
Là… bẫy?
Sự phục tùng của mỹ nhân chỉ là bề ngoài, là mồi nhử dụ con mồi vào lồng. Gã ta bị dụ đến vị trí đã định, bị con dao gọt trái cây đâm trúng thu hút sự chú ý, sau đó bị con dao thái rau được phục kích trên xà nhà chém trúng.
Lão Tiêu hậu tri hậu giác, gã lùi lại đâm vào tường, sinh lực đang sụt giảm điên cuồng.
Kỳ quái.
Mọi chuyện rất kỳ quái.
Gã ta, người quanh năm sống trên lưỡi dao luôn cảnh giác, sao lại dễ dàng tin tưởng NPC đến vậy? Vốn không hề ham mê sắc dục, sao lại đột nhiên nảy sinh hứng thú? Thậm chí còn cởi áo khoe ra bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông?
Gã sờ lên chiếc vòng tay điện tử trên cổ tay, và thấy một biểu tượng quen thuộc trong thanh trạng thái.
Một icon bông hoa màu tím, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
Đây là… dị năng của tên béo!
【Mê Tình】: Thúc đẩy dục vọng, khiến người ta say mê không dứt.
Tên béo đã dùng nó để hạ gục không ít mỹ nữ người chơi, nhưng…
Sao có thể chứ?
Tên béo rõ ràng đang ở trong phòng tắm, gã ta cũng chẳng có lý do gì để dùng nó với mình…
Không! Không đúng!
Lão Tiêu khó khăn nghiêng đầu, tiếng nước trong phòng tắm vẫn ào ào, nhưng đó không phải tiếng tắm rửa, cứ như có người đã mở vòi nước cho chảy tự do vậy.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện, cái bóng đen của tên béo in trên cánh cửa mờ, từ lúc gã ta bước vào đã như vậy, không hề di chuyển chút nào!
Tên béo đã chết, nhưng dị năng 【Mê Tình】 của gã lại xuất hiện trên người mình. Dục vọng dâng trào khiến gã ta bỏ qua những điều không bình thường trong phòng, và cuối cùng đã chết dưới tay của NPC vô hại này, người mà ban đầu được thiết lập sẽ không làm hại người chơi.
Rốt cuộc… chuyện gì đã xảy ra?
Lại một ngụm máu tanh ngọt trào ra, mắt Lão Tiêu bắt đầu mờ đi, hô hấp khó khăn, gã ta biết mình sắp chết, ngón tay run rẩy chạm vào nút đỏ ở góc màn hình.
Sau khi thấy thông báo “Phản hồi thành công”, khóe môi Lão Tiêu cong lên một nụ cười u ám.
Dù có chết, mày cũng đừng hòng thoát!
*
Lăng Hi ngồi dậy từ trên giường, cổ tay phải bị vặn gãy đang đau nhức dữ dội, y cắn răng đứng lên.
Trong căn phòng bừa bộn, người đàn ông tựa vào bức tường đối diện đã tắt thở, mềm nhũn ngồi đó.
Sự may mắn sống sót sau tai nạn ập đến trong đầu y, nhưng y còn chưa kịp thư giãn, vừa liên tiếp giết hai người, y phải nhanh chóng xử lý thi thể.
Lăng Hi đi đến bên thi thể của Lão Tiêu, cúi người kéo cánh tay gã ta, ngón tay chạm vào chiếc vòng tay điện tử trên cổ tay, một giọng nữ điện tử đột ngột vang lên:
【Đing đoong! Phản hồi lỗi đã nhận, hệ thống kiểm tra đã hoàn tất, khu an toàn số 013 của Ark, căn hộ 404 tầng 18 chung cư An Khang, NPC số NO.0130000748, dữ liệu bất thường, trạng thái bất thường, hiện đã phát thông báo toàn server, hoan nghênh tiếp tục theo dõi.】
【Thông báo toàn server: Các người chơi chú ý, căn hộ 404 tầng 18 chung cư An Khang, khu an toàn số 013 đã xuất hiện BUG bất thường của NPC, xin hãy đến tiêu diệt. Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm cống hiến x100000】
Động tác kéo của Lăng Hi chợt khựng lại.
Căn hộ 404 tầng 18 chung cư An Khang, chính là vị trí y đang ở.
Chỉ là…
“Khu an toàn số 013 của Ark” là gì? “NPC” là sao? Còn cả thông báo treo thưởng toàn server nữa?
Đây đã là lần thứ ba trong ngày Lăng Hi nghe thấy từ NPC, người được nhắc đến trong thông báo rõ ràng là y, y không phải con người? Là NPC?
Thế giới quan đang sụp đổ dữ dội, Lăng Hi không thể tin được, nhưng y biết mình không thể ở lại đây, phải nhanh chóng rời đi!
Chiếc áo choàng ngủ trên người dính đầy máu của Lão Tiêu, Lăng Hi vội vàng lấy quần áo sạch từ tủ ra, vừa đi ra ngoài vừa thay đồ, trước khi ra khỏi cửa lại lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, từng nhà đều đã lên đèn.
Dưới tòa chung cư không có mấy người, điều này càng khiến Lăng Hi lo lắng và căng thẳng.
Y quá nổi bật.
Nếu có người chơi đến, chắc chắn sẽ nhìn thấy y ngay lập tức.
Lăng Hi bây giờ hơi hối hận, lẽ ra lúc rời đi nên lấy một chiếc vòng tay điện tử, như vậy có thể giả trang thành người chơi.
Nhưng giờ nói điều đó đã muộn rồi, cách tốt nhất hiện tại là nhanh chóng rời khỏi khu chung cư này, chỉ cần đến một nơi khác, dù có bị người khác bắt gặp, cũng sẽ không lập tức bị lộ thân phận.
Nghĩ vậy, Lăng Hi không khỏi tăng tốc bước chân. Ngay khi y rẽ qua góc cua và sắp ra khỏi khu chung cư, một thanh niên sành điệu đeo khuyên tai đi ngược chiều đến.
Chàng trai đeo khuyên tai bước đi lêu lổng, hai tay đút túi quần, không nhìn rõ trên cổ tay có đeo vòng tay điện tử hay không.
Là người chơi? Hay cũng là NPC như y?
Lăng Hi không chắc chắn, y chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, duy trì bước đi bình thường, hy vọng sẽ không bị người khác phát hiện ra điều bất thường.
Khi lướt qua nhau, tiếng cười khẩy vang lên bên tai.
Tim Lăng Hi đột nhiên chùng xuống, chuông báo động trong đầu vang lên dữ dội, y không kịp nghĩ gì khác, vội vàng bỏ chạy.
Tuy nhiên, như thể đâm vào một bức tường vô hình, một thứ gì đó mềm mại trói chặt lấy y, trong nháy mắt, một chiếc lưới dây thừng màu nâu xuất hiện từ hư không, trùm từ đầu đến chân y, đầu còn lại được chàng trai đeo khuyên tai siết chặt.
Cứ như thể vừa rồi chàng trai đeo khuyên tai đi tới đã giơ lưới lên, còn y thì cứ thế bước thẳng vào.
Sự kinh ngạc khiến Lăng Hi há hốc miệng, ngày càng nhiều chuyện y không thể hiểu được đang xảy ra với mình.
Chàng trai đeo khuyên tai vui vẻ ngân nga một bài hát: “Lucky~ Vừa hay ở gần đây làm nhiệm vụ, muốn thử vận may, không ngờ thỏ con lại tự chui đầu vào rọ~ 100000 điểm cống hiến là của mình rồi.”
Chàng trai đeo khuyên tai rút ra con dao găm, mũi dao sắc nhọn phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm lòng Lăng Hi lan ra, cứ như có người từng cầm nó từng nhát từng nhát lóc hết thịt trên người y.
Cơn đau thấu xương khiến y theo bản năng giơ tay lên che mặt, chỉ muốn chàng trai đeo khuyên tai tránh xa mình càng xa càng tốt, tốt nhất là… tốt nhất là chết đi để không thể làm hại y dù chỉ một chút.
Như thể cảm ứng được suy nghĩ trong lòng y, ánh lửa đỏ rực đột ngột bùng lên, lửa đỏ từ lòng bàn tay phun trào ra, bắn thẳng vào đầu chàng trai đeo khuyên tai.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên chói tai, trong đêm tĩnh mịch càng đặc biệt thu hút sự chú ý. Lăng Hi theo bản năng tăng thêm sức lực, mùi da thịt và lông cháy khét thật kinh tởm, những ký ức không thuộc về Lăng Hi đang điên cuồng tấn công vào đầu y.
Y hình như… đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu đó, mùi nồng nặc, không tan biến, cứ như thể da thịt của chính mình đang cháy…
“Ọe…”
Lăng Hi nằm vật ra đất nôn mửa dữ dội, trong lúc hỗn loạn, y thấy chàng trai đeo khuyên tai ngã xuống đất, phần trên ngực đã bị cháy sém đến mức không còn ra hình dạng gì nữa.
Chiếc lưới đang trói y cũng đã bị lửa đốt thủng một lỗ lớn, y vùng vẫy thoát ra.
Từ xa, ngày càng nhiều tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, nhiều người chơi hơn đổ xô đến.
Lăng Hi dùng mu bàn tay lau đi chất lỏng còn sót lại trên môi, giật chiếc vòng tay điện tử của chàng trai đeo khuyên tai đeo vào cổ tay mình.
Giọng nữ điện tử quen thuộc lại vang lên, không cảm xúc, nhưng không còn bình tĩnh, khẩn trương thông báo:
【Xin chú ý! Xin chú ý! Phát hiện NPC đăng nhập bất thường… Rẹt… Rẹt rẹt… Lục… Rẹt rẹt rẹt… Tức… Rẹt rẹt rẹt rẹt… Toàn server… Rẹt… Báo… Rẹt rẹt… Vị trí… Xin… Rẹt rẹt rẹt…】
Tiếng nhiễu điện tử hỗn loạn đã che lấp một phần nội dung thông báo, sau đó, trong một tiếng “Rẹt” chói tai, mọi thứ hoàn toàn chìm vào im lặng, cứ như gặp phải nhiễu sóng cực mạnh.
Lăng Hi chạy ra khỏi khu chung cư, đối diện với một đội người đông đảo, trên cổ tay họ đều đeo những chiếc vòng tay điện tử y hệt nhau, nghe thấy tiếng bước chân, họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn y.
Là người chơi!
Lăng Hi theo bản năng lùi lại nửa bước.
Lúc này, sự tĩnh lặng bất thường kết thúc, giọng nữ điện tử trở lại bình tĩnh vang lên trong đầu Lăng Hi:
【Đing đoong! Chúc mừng người chơi [Lăng Hi] đã đăng nhập vào Thế giới Ark, ID người chơi: 1009394007, chúc bạn có một cuộc sống vui vẻ!】