Tạ Linh vẫn còn buồn ngủ, nhưng không hiểu sao lại nảy sinh một ý nghĩ muốn xác nhận điều gì đó. Thế là hắn duy trì hô hấp đều đặn, giả vờ ngủ, muốn xem thử A Từ có thể giữ ánh mắt trên người mình bao lâu.
Ban đầu hắn còn đếm số, nhưng đếm được một lúc thì không đếm nổi nữa. Đến khi cơn buồn ngủ dồn dập suýt khiến hắn ngủ thật, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Từ Thu vẫn dừng trên người mình.
Theo lý mà nói, hắn nên vui mới phải—người mình thích cứ lặng lẽ nhìn mình như thế. Trước khi hắn niết bàn, Thẩm Từ Thu vẫn chưa hoàn toàn “tỉnh ngộ”, bây giờ liệu có chút thích hắn không?
Lẽ ra hắn phải nghĩ như vậy, nhưng trực giác sắc bén hơn người của Tạ Linh lại khiến hắn nghĩ đến điều quái dị khó nói thành lời.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu nhìn hắn rất tĩnh, nhưng trong tĩnh lặng đến cực độ đó dường như mang theo một thứ cố chấp âm ỉ, không sao cắt bỏ, không sao gỡ ra, khiến cái nhìn ấy trở nên vừa tĩnh vừa nặng nề.
Không phải ôn nhu triền miên khi đã sáng tỏ tâm ý, mà là trĩu nặng.
Trước khi một lần nữa bị cơn buồn ngủ kéo vào mộng, tim Tạ Linh khẽ hẫng một nhịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT