Bờ suối cách nơi Thẩm Từ Thu ngồi  chỉ cách mười bước ngắn ngủi, gần đến nỗi không cần nghiêng người cũng có thể nhìn rõ từng gợn nước lay động.
Cho nên khi Tạ Linh nói muốn lấy nước, y chỉ nhàn nhạt gật đầu, thần sắc vẫn như cũ.
Ánh mắt y dõi theo bóng người kia từ đầu đến cuối.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc Tạ Linh xoay lưng, bước ra một bước, một cơn nghẹn thắt đột ngột từ đáy lòng dâng lên, như có bàn tay vô hình xiết chặt lấy tim y, khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề khó nhọc.
Mỗi bước chân Tạ Linh rời đi, sự nghẹn thắt ấy liền càng siết chặt thêm một phần. Nó không hề hợp lý, không có nguyên cớ, tựa những dây  gai mọc lung tung trong lồng ngực, từng tấc từng tấc bò lên, lan rộng, cào rách lớp vỏ bọc lý trí vốn mỏng manh của y.
Thẩm Từ Thu siết chặt cây ô đang đặt ngang trên đầu gối. Ngón tay dùng sức quá mạnh, đến mức mu bàn tay và đốt ngón đều trắng bệch.
— Đây là một nỗi bất an không thể nào kìm nén, không thể nào lý giải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play