Đỗ thái phó tuy mang danh Thái phó, nhưng trong triều lại không có thực quyền. Dẫu vậy, điều này không ảnh hưởng đến uy tín cao quý của ông trong triều đình, cũng không làm giảm vị thế của Đỗ gia, vốn phần lớn dựa vào danh tiếng của ông. Các tiểu bối trong nhà đối với ông tự nhiên luôn kính trọng và nể sợ.
Đỗ Như Yểu vừa nhìn thấy ông, lập tức trở nên ngoan ngoãn, đoan trang: “Bá phụ, sao bá phụ lại ra ngoài? Trời lạnh thế này, sức khỏe bá phụ không tốt, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Đỗ thái phó không đáp. Ông đứng giữa hành lang, bên cạnh là tuyết trắng xóa, thân hình gầy yếu trong gió lạnh khiến người ta lo lắng ông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ông nhìn đứa con gái nhỏ của mình, rồi lại nhìn sang cháu gái đang tỏ vẻ quan tâm.
Đỗ gia, với trăm năm gia phong, nhiều đời thanh liêm chính trực. Nhưng trong khoảnh khắc này, ông lại cảm thấy hổ thẹn. Dù là thế gia danh giá, ông sống mấy chục năm, vậy mà không nhìn thấu bằng một tiểu cô nương.
Nàng ấy nói không sai, lời cảm tạ cần chân thành, mang theo tấm lòng biết ơn; lời xin lỗi phải đường hoàng, thể hiện sự thành khẩn. Vậy mà giờ đây, ông đang làm gì?
Đỗ thái phó xoay người, chống gậy, chậm rãi rời đi dưới ánh mắt dõi theo của mọi người. Có lẽ, dù là xin lỗi hay cảm tạ, với nàng ấy, tất cả chỉ là gánh nặng.
*
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT