Mọi người lần lượt tuân lệnh, Vân Khanh cũng không nói nhiều, để Lưu Thúy đi lần lượt thưởng cho mọi người, chỉ giữ Đông Tâm ở bên cạnh. Nàng vào trong nhà, ngồi lên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn chạm hình bồ câu ngậm cành đào mùa xuân, nhìn Đông Tâm nói: "Ngươi đã hầu hạ Thế tử bao nhiêu năm rồi?"
Đông Tâm chợt nghe câu hỏi này, không khỏi có chút bất an. Nàng không đoán được mục đích của Vân Khanh khi hỏi câu này là gì. Có những chủ mẫu hung dữ sau khi về làm dâu sẽ tìm cớ để xử lý những nha hoàn thông phòng vốn ở bên cạnh phu quân.  
Nàng tuy là nha hoàn hạng nhất trong viện của Thế tử, nhưng tuyệt đối không phải là nha hoàn thông phòng. 
Nghĩ đến đây, nàng thận trọng đáp: "Thưa Thế tử phi, nô tỳ được Trương quản gia mua vào phủ tám năm trước, vẫn luôn ở Tầm Mộng Cư. Nhưng Thế tử ít khi nghỉ ngơi ở Tầm Mộng Cư, nên tính ra nô tỳ hầu hạ người cũng không được bao nhiêu năm."
Vân Khanh nghe nàng ta cố gắng phủi sạch mối quan hệ với Ngự Phượng Đàn, cũng thấy được vẻ hoảng hốt trong mắt nàng ta, không khỏi nở nụ cười. 
Ấn tượng về Đông Tâm của nàng còn tốt hơn lúc nãy: "Trong vương phủ cũng giống như phủ Phù An Bá, trong viện của Thế tử cũng không có ma ma, bên cạnh ta cũng không có ma ma. Chắc hẳn những việc lớn nhỏ này đều do một mình Đông Tâm ngươi quản lý, sau này lại phải nhờ đến ngươi rồi."
Đông Tâm kinh ngạc, không ngờ Vân Khanh lại nói chuyện thân thiện đến vậy, lời nói lại rất dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play