Nghe xong chuyện cứu mạng, trong phòng lại vang lên một tràng tiếng thở dài cảm khái. Lão phu nhân mang theo vài phần xúc động, nói: “Tố Linh sau khi cứu ta, không hề đòi hỏi báo đáp. Nói chuyện một hồi, ta mới biết nàng chính là muội muội ruột của mẫu thân con – di mẫu ruột của con đó. Quả thật khiến ta kinh ngạc không thôi. Không ngờ nhân duyên lại có thể trùng hợp đến thế.”
Tố Linh, chính là tên của Tạ di mẫu. Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã có thể thân thiết đến vậy với Lão phu nhân, thủ đoạn đúng là không thể xem thường.
Vân Khanh cụp mắt, cười nhạt trong lòng: Phải rồi, thật là "duyên phận" — chẳng qua là nghiệt duyên mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười hành lễ với di mẫu: “Vân Khanh bái kiến di mẫu.”
Tạ di mẫu vội vàng đưa tay ngăn lại, kéo tay nàng, ánh mắt đầy tình cảm sâu nặng, thậm chí còn lấp lánh ánh lệ, cẩn thận đánh giá nàng, nói: “Đứa nhỏ ngoan, không cần đa lễ. Hôm nay vừa trông thấy con, ta đã nghĩ đến tỷ tỷ của ta rồi. Bao năm không gặp, ta vẫn luôn nhớ thương tỷ ấy. Vốn nghe Lão phu nhân nói hôm nay tỷ sẽ đến, không ngờ… nhưng cũng tốt, vài hôm nữa cũng sẽ gặp lại thôi.”
Nói xong còn lấy khăn chấm nhẹ nơi khóe mắt.
Hay lắm. Rất hay. Vân Khanh khẽ nhếch khóe môi, mới gặp đã đâm thọc sau lưng mẫu thân, ngoài mặt nói tình nghĩa tỷ muội, thực chất là trách mẫu thân không cho Lão phu nhân mặt mũi, đã dặn đón người mà lại chỉ sai nàng đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT