Lưu Thúy ngủ ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, thắp đèn đi xem. Không lâu sau, bên ngoài Quy Nhạn Các liền vang lên tiếng xô đẩy.
Vân Khanh vốn chưa ngủ, lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền biết điều mình mong đợi đã đến. Nàng lập tức khoác một chiếc áo choàng màu xanh lam, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngồi trên ghế trong đại sảnh. Lưu Thúy pha một tách trà mật ong đặt bên tay giúp nàng giữ ấm tay.
Lúc này trong sân đã đứng một đám lớn bà tử và nha hoàn đang giữ một người, Lý ma ma đứng đầu tiên, tiểu nha hoàn trực đêm thắp đèn lồng trong sân, cả sân đột nhiên sáng bừng lên, chiếu rõ khuôn mặt của người bị giữ, chính là bà tử trông coi mà Vân Khanh đã gặp trước cửa kho thuốc hôm đó.
Bà tử trông coi kia vốn còn có chút sợ hãi, vừa thấy không phải đến sân của Tạ thị mà lại đến Quy Nhạn Các, liền nảy sinh ý khinh thường, lớn tiếng hô: "Nửa đêm nửa hôm các ngươi bắt lão nô đến làm gì?"
Lưu Thúy vốn không thích bà tử này, nghe vậy liền giận dữ nói: "Hỗn xược! Ngươi thấy tiểu thư mà không hành lễ, còn la hét ầm ĩ, ra thể thống gì!"
Bà tử trông coi đảo mắt một vòng, lúc này mới quỳ xuống hành lễ với Vân Khanh, cười đến mức nếp nhăn đầy mặt: "Tiểu thư, sao khuya như vậy lại sai người bắt lão nô đến đây, có chuyện gì gấp sao?"
Lời nói của bà ta rất tùy tiện, không hề có ý tôn trọng nào. Lý ma ma thấy vậy, tiến lên mắng: "Ngươi nửa đêm canh ba lén lút vào kho thuốc, bị bà tử tuần tra bắt được, làm sao mà lại là tiểu thư sai người bắt ngươi chứ, đừng có ở đây nói bậy nói bạ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT