Một bàn tay lớn ôm lấy eo nàng, giữ chặt nàng trong lòng, giọng nói mang theo sự chế nhạo xen lẫn chút tức giận từ phía trên truyền đến: "Đồ ngốc này đứng còn không vững."
Lưu Thúy thấy vậy định xông tới giúp, Vân Khanh cúi đầu ra hiệu cho nàng, nàng ta mới đứng yên. Vị Thế tử này không biết tính tình thế nào, nếu Lưu Thúy chọc giận hắn thì sẽ khó giải quyết.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở nóng ấm hắn phả ra khi nói chuyện như làn gió nhẹ nhàng m*n tr*n vành tai. 
Vân Khanh dùng sức giãy giụa vài cái, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng vì tức giận, trong mắt toàn là vẻ khó chịu: "Thế tử, xin buông tay. Tiểu nữ tuy còn nhỏ nhưng cũng biết nam nữ thất tuế bất đồng tịch, người sao có thể vô lễ như vậy?"
Không biết có phải vì nàng giãy giụa có tác dụng, hay là sao, nam tử thấy nàng vẻ mặt giận dữ, theo bản năng buông tay ra.
Mắt đen khẽ nheo lại, hắn nhướng mày nhìn Vân Khanh, nói đùa: "Ngươi kêu lớn tiếng như vậy, không sợ người khác đến thấy ngươi chủ động lao vào lòng ta sao?"
Ai chủ động lao vào lòng ai chứ, rõ ràng là hắn tự mình đưa tay ra đỡ lấy, đối với loại người này quả thật không có lý lẽ nào để nói. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play