Thời tiết đã bước vào trung tuần tháng tư. Mọi năm đến độ này, xuân về hoa nở, cảnh sắc dịu dàng, nhưng năm nay lại chẳng như mọi khi. Mấy hôm trước không chỉ đổ về một đợt rét xuân bất ngờ, mà đêm qua còn rơi một trận mưa tuyết lẫn đá lạnh, khiến đóa hoa hải đường Tây Phủ trong sân – vừa mới hé nụ e ấp – đã bị đông lạnh đến héo rũ cả đầu cánh.
Lúc này, Bùi Hữu An mới trở về phủ, đã quá giờ lên đèn, bầu trời đen kịt, gió đêm lùa qua mang theo cái rét nhói da. Hắn nhảy xuống ngựa, xoa xoa đôi bàn tay đã hơi tê lạnh, rồi bước nhanh vào trong phủ.
Mấy ngày gần đây, nếu buổi sáng rời phủ mà hắn không dặn trước, thì bất kể có về muộn thế nào, dù bụng đói cồn cào, Gia Phù cũng luôn đợi hắn cùng dùng bữa tối. Hôm nay vốn dĩ có thể về sớm, nhưng bị một chuyện gấp bất ngờ trì hoãn, giờ mới kịp quay về, đã quá giờ Tuất. Lo nàng đói bụng, bước chân hắn liền có phần vội vã, bước vội vào sảnh phòng tầng hai, vừa bước vào liền ngạc nhiên vì không nghe thấy tiếng bước chân rộn ràng chào đón như mọi khi. Hắn khựng lại, ngẩng đầu nhìn vào trong, rồi hỏi thị nữ Ngân Hoàn đang ra đón.
Ngân Hoàn đón lấy áo choàng hắn cởi ra, nói:
“Tiểu nương tử vẫn chưa dùng cơm, chắc bây giờ vẫn còn ở trên phòng. Đại nhân cũng đói rồi phải không? Nô tỳ đi gọi tiểu nương tử xuống ngay.”
Bùi Hữu An đến phòng ăn, rửa tay rồi vào chỗ ngồi. Gia nhân dọn lên mâm cơm cùng hai bộ bát đũa. Hắn đợi một lúc lâu, Ngân Hoàn mới vội vàng trở lại, nói:
“Tiểu nương tử không có trong phòng! Vừa rồi nô tỳ đã sai người tìm quanh gần đó, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đâu cả!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT