Lạc Kỳ An không rõ vì sao Ứng Thiên Thừa lại không tiếp tục nói nữa. Biết cái lò đan chẳng có chuyện gì, trong lòng cậu cũng coi như thả được cục đá nặng nề xuống. Vì vậy cũng không nghĩ ngợi gì thêm.
Chỉ là trên đường trở về, cậu cảm thấy Ứng Thiên Thừa dường như càng thêm ủ rũ.
Lạc Kỳ An không dám hỏi, cũng không dám nói. Chỉ chào một tiếng ngủ ngon rồi xoay người về chỗ ở của mình.
Sau khi đổi chỗ ở, hai người đúng lúc mỗi người một hướng Đông – Tây, khoảng cách so với trước kia cũng xa hơn kha khá.

“Thương Lược à Thương Lược.”
Lạc Kỳ An nheo mắt cười khẽ: “Phòng được người ngoài, không ngờ lại không phòng nổi ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play