Nửa đêm, Lạc Kỳ An loạng choạng được Thương Lược dìu về. Tiểu tử này đúng là mèo tinh, cố ý chuốc loại “Bốn Mùa Xuân” làm say lòng người.
So với rượu trái cây bên Ma giới, Bốn Mùa Xuân cay hơn nhiều. Lạc Kỳ An rất ít uống rượu, ly đầu đã sặc đến ho khan, mạnh miệng như cậu lại khăng khăng nói không cảm giác gì cả.
Ly thứ hai vừa mới xuống bụng, cậu đã mơ màng mà lườm không khí một cái, rồi "loảng xoảng" đập trúng cái bàn.
Nghe thấy Thương Lược cười giễu thì cậu không phục mà bật dậy, uống thêm mấy chén nữa, cuối cùng đến đậu phộng cũng kẹp không nổi.
Thương Lược đỡ lấy Lạc Kỳ An say như chết, vừa vặn đụng phải Ứng Thiên Thừa thì kinh ngạc nói: “Ứng sư huynh, ngươi còn chưa ngủ sao?”
Ứng Thiên Thừa vốn luôn sinh hoạt điều độ, rất hiếm khi giờ này còn chưa ngủ. Hắn nhìn hai con ma men, cau mày rồi đón lấy Lạc Kỳ An từ tay Thương Lược, nói: “Ngươi còn đi nổi không?”
Thương Lược cười hì hì, khoát tay: “Không vấn đề.” Rồi lảo đảo bước đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT