Bận bịu ngập đầu ngập cổ như vậy, Lạc Kỳ An rốt cuộc cũng nhớ ra là cậu vẫn chỉ mới là Luyện Khí kỳ.
Ma giới không có linh khí, cảnh giới của cậu cũng không thể tự tăng. Ma khí thì không dùng lâu dài được nên cậu buộc phải ưu tiên linh lực.
Tìm kiếm mấy ngày liền, cuối cùng Lạc Kỳ An cũng phát hiện được một vùng đất phong thủy bảo địa — địa lao của ma cung.
Cậu thật sự không thể ngờ, cái nơi âm u rợn người như thế mà linh khí lại đậm đặc kinh khủng, cho đến khi cậu nhìn thấy từng phòng giam đều có xương trắng lởn vởn trong góc thì mới chợt hiểu ra.
Rất nhiều tu sĩ đã táng thân tại địa lao ma cung này, hơn nữa cảnh giới còn không hề thấp. Họ tới bằng cách nào thì không ai biết, nhưng sau khi chết đi thì linh khí tụ tại đây mãi không tan.
Lạc Kỳ An cảm thấy ớn lạnh, nhưng vẫn tiếp tục đi vào trong. Cuối địa lao là một thủy lao. Chỉ mới bước đến gần cửa, cậu đã cảm nhận được khí lạnh buốt tận xương.
Ở giữa hồ băng, trên một tảng đá nhô cao, có một bộ xương trắng bị xích sắt cố định thành hình dạng ngũ mã phanh thây, trông thật rợn người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT