Hơn bốn mươi bức tranh được cuộn lại, bày trên mặt đất sách đè bốn góc. Tiểu Tạ một mình ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nhìn mọi người qua lại, như đi vào cõi thần tiên, thoạt nhìn cũng không thuộc về thế giới này, cũng không thèm quan tâm. Đường Phương nhìn thấy tay phải cậu ta để lên đầu gối chiếc quần mới, hơi lắc lư, dường như không hài lòng vì mấy ngày không được đụng vào bút vẽ.
Người mê tranh, không say sưa sao sống được. Một người tập trung 10 nghìn giờ là có thể trở thành chuyên gia, giống như cậu ta chỉ có thể dùng thiên tài để hình dung. Rất khó tưởng tượng sự huyền diệu của vận mệnh, nếu không gặp được Trần Dịch Sinh hiểu nghề không do dự lại còn nhiệt tình như vậy, thiên tài này có lẽ cứ như vậy bị hủy diệt. Cứ thế thiên tài của giới nghệ thuật trong và ngoài nước bị bóp chết ở trong bệnh tâm thần viện, cậu ta ngay cả bọt nước cũng không phản ứng, tất cả tác phẩm cứ như vậy mai một. Vừa nghĩ như vậy, cánh tay Đường Phương lập tức nổi lên một tầng nổi da gà, thay cậu ta nghĩ mà sợ.
Bức tranh của cậu ta chỉ có ba dạng: nông thôn, rừng rậm, đồng cỏ và nguồn nước. Đường Phương không hiểu lắm về nghệ thuật, đối với nghệ thuật đương đại nhất là nghệ thuật trang bị hoàn toàn không tiếp thu được, lại bị bức tranh của cậu ta hấp dẫn thật sâu. Nông thôn, có nhà dân có đồng ruộng có kênh rạch, độ bão hòa màu xanh biếc cực cao, màu đen trắng và vàng pha trộn, rõ ràng theo phong cách ấn tượng, nhưng trên kết cấu lại có sự thú vị của tranh thủy mặc Trung Quốc, điểm màu kỹ xảo hòa hợp, nhìn gần mới thấy đám màu xanh kia cũng không phải cùng một màu sắc, mà là màu xanh biếc khác nhau hòa cùng một chỗ, giống như có thể đem người hút vào.
Đường Phương nhìn thấy trong đó có tấm biểu ngữ, nhớ tới khi còn bé đi theo mẹ và bà ngoại về Đông Sơn tảo mộ, ruộng lúa bên cạnh Thái Hồ xanh biếc vô ngần, một loạt ô ngói tường trắng sắp xếp theo kiểu Giang Nam, còn có hoa cải dầu vàng óng ánh xung quanh, tản ra mùi khó ngửi. Tảo mộ xong, bà ngoại dẫn cô ngồi xuống bậc thềm đá trên núi, mở bánh mứt táo, bánh hoa quế nhà làm ra, cô dùng khăn hứng mảnh vụn, miệng nhỏ từ từ ăn, uống một ngụm nước ấm từ siêu quân dụng. Bà ngoại còn có thể nhân lúc mẹ cô không để ý cho cô ăn rượu gạo ngọt ông ngoại thích, nói một số chuyện năm đó của nhà họ Phương ít người biết đến, cửa hàng trên đường phố, trong nhà tổ nuôi đào kép, vàng thỏi trong tủ sắt, cụ ngoại hút nha phiến, ba bà vợ tranh giành tình cảm. . . . . . Nhưng chuyện sau giải phóng đều là lổ hỗng.
Tảo mộ xong, bọn họ ngồi tuyến xe buýt của nghĩa trang đi Linh Nham Tự ăn mì chay, leo núi thực vất vả, bà ngoại luôn xẻ thêm mì cho cô, thêm một phần nấm đông cô. Buổi chiều các thầy trong chùa cúng cho ông ngoại. Cô quá nhàn rỗi, ở trước bảo điện Đại Hùng bên cạnh ao sen xem rùa, còn có rất nhiều người ném tiền xu. Nếu trời mưa  thì chơi rất vui, có thể ở bên ngoài nghịch nước, cô che chiếc ô nhỏ trong suốt, đi giày mưa hình Maruko do cô Thường Hoan mang từ Nhật Bản về, dùng sức dậm chân, nước có thể bắn lên mặt. Cuối cùng không khỏi bị mẹ nhéo tai đánh.
Trần Dịch Sinh thấy cô nhìn bức này, cuộn lại, đặt sang bên cạnh: “Bức này tôi đặt từ năm ngoái rồi, cô nhìn xem trong mười ba tấm rừng rậm, cô thích bức nào nhất?”
Đường Phương lưu luyến không rời nhìn bức tranh, muốn hỏi một chút bao nhiêu tiền, lại có chút ngượng ngùng không thể mở miệng. Bọn Lão Hoàng Lão Tương đã chọn  được vài bức, Phương Thiểu Phác cũng chọn hai bức, không ai mở miệng hỏi giá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play