Lâm Tử Quân vẫy tay tạm biệt Triệu Sĩ Hành, liếc mắt nhìn Chung Hiểu Phong đi theo phía sau, đơn giản dừng chân lại không đi. Cửa ngõ có chiếc xe gào thét đi qua, dưới đèn đường mờ nhạt bóng dáng Chung Hiểu Phong càng trở nên nhỏ.
“Không có việc gì anh đi theo tôi làm gì thế?” Lâm Tử Quân dựa vào cây ngô đồng cao lớn, lấy thuốc lá từ trong túi ra.
Chung Hiểu Phong lấy ra bật lửa để sát vào: “Muốn hỏi em một chút, nhận được tin nhắn sao không trả lời?” Nói là chất vấn, nhưng ngữ khí lại mang theo chút ăn nói khép nép.
Lâm Tử Quân nhếch môi, thoải mái bịa chuyện: “Anh là tấm biển à? Tôi không để ý thì sao chứ.” Cô cười cúi đầu châm lửa, mái tóc xoăn sóng dài xõa tung, góc nghiêng xinh đẹp ẩn vào trong bóng tối, quyến rũ có độc nói không nên lời. Chung Hiểu Phong nhìn chằm chằm lông mi cô, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, một bàn tay thuận thế chống lên thân cây, cách cô gần từng bước: “Nghịch lửa cẩn thận bị đòn nha.”
Lâm Tử Quân ngước mắt, trong ánh mắt tràn đầy xuân tình, như thể quyến rũ người ta tiếp tục. Đôi môi đỏ mọng ngậm thuốc, nhấp môi, nhìn người đàn ông trước mặt cổ họng hơi dao động, cười đến cả người đều run lên, phun một đám khói về phía mặt Chung Hiểu Phong, bao hết sự tục tằng anh tuấn của anh vào.
“Muốn đùa giỡn lưu manh với anh đấy?” Lâm Tử Quân quay đầu tựa vào cánh tay Chung Hiểu Phong, chậm rãi cọ lên trên, cơ thể như tựa vào trên tảng đá cũng không thoải mái, có thể tưởng tượng ra trình độ cơ thể của anh rất đẹp. Tầm mắt hai người giằng co ai cũng không chịu yếu thế.
Chung Hiểu Phong thả lỏng  cánh tay lại gần cô nửa bước, gần như ôm đầu cô tựa vào bên tai thấp giọng cười: “Có lưu manh ở đâu thế? Chú cảnh sát bảo vệ em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play