Trần Dịch Sinh gõ cửa một lúc lâu, 202 mới hơi mở ra một chút.
Nửa khuôn mặt Đường Phương ẩn trong bóng tối: “Chuyện gì?”
“Tôi đây coi như là được leo tường sao?” Trần Dịch Sinh vô cùng vui vẻ: “Cô còn nhắc tới tôi, độc giả của cô sẽ biết tới tôi sao?”
Tâm trạng Đường Phương đang hỏng bét, nhưng cũng không khỏi nở nụ cười: “Đúng vậy đại sư Trần, cảm ơn anh. Đây là tác phẩm của anh, đương nhiên phải đính tên của anh, không gọi leo tường. Lời nhắn của anh được chọn mới gọi là leo tường.”
“Tôi có để lại đấy, cô thấy không?” Trần Dịch Sinh hơi xấu hổ: “Tôi lo lắng liệu có phải viết quá dài dòng nên cô không chọn tôi, cho nên muốn tới nhắc cô một chút.” Anh cẩn thận nhìn mắt Đường Phương đỏ và sưng lên: “Cô không sao chứ? Có phải vì lời nhắn của tôi nên cảm động không?”
Đường Phương nhìn vị trạng nguyên Trần vô cùng bổ não, thở dài lắc đầu. Trần Dịch Sinh người sao hoả như anh căn bản phiền não gì cũng sẽ không để ở trong lòng.
Trần Dịch Sinh gãi đầu một cái cười ha ha: “Có phải tôi hơi không biết xấu hổ không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play