Trần Dịch Sinh khen ngợi trình độ của mình rất khoa trương, nhưng không chịu nổi là anh ta dùng toàn là đồ xịn. Đường Phương nhìn Kim Tuấn Mi (*) trên kệ bếp cảm khái kẻ có tiền đúng là tùy hứng, dùng Kim Tuấn Mi nấu trà sữa, có thể uống không ngon mới là lạ. Nghĩ đến túi trà lần trước, Đường Phương rất có cảm giác hãnh diện.
(*)một loại trà đen
Đường cát trắng ở dưới đáy nồi chậm rãi biến thành caramel, tản mát ra mùi thơm mê người. Đường Phương nhìn anh thao tác một tay, nhịn không được đi qua hỗ trợ mở hộp sữa: "Đừng để cháy xém."
Trần Dịch Sinh hả dạ đổ sữa vào: "Không đâu, thực ra cái gì tôi cũng đều rất giỏi đấy."
"Ừ, anh giỏi, anh giỏi nhất." Đường Phương để hộp sữa xuống liếc. Anh giỏi như vậy sao không chịu cởi quần với đám ngoại quốc, một gậy san bằng tứ hải, kiêu ngạo bày tỏ sức mạnh nước tôi thật tốt. Vậy mà chỉ dám "ăn bên ngoài", nhìn món ăn hạ đũa không phải là chuyện rất bình thường sao.
"Cô đang châm chọc tôi phải không, tôi hiểu rồi." Trần Dịch Sinh cười hì hì bỏ thêm lá trà.
Đường Phương bật cười: "Vậy mà cũng nghe ra được? Anh thật thông minh." Bị châm chọc cũng không tức giận, cái ưu điểm "Tôn nghiêm không đắt mặt mũi không đáng giá" của Trần Dịch Sinh thật ra là đặc sắc trăm phần trăm của đàn ông Thượng Hải.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play