Ông Tần mất sớm, vợ dựa vào bán hải sản nuôi con cái trưởng thành. Anh trai Tần Tứ Nguyệt là Tần Chính Nguyệt, người thô kệch, chữ số cân nặng vượt quá chiều cao. Chưa học xong cấp ba đã kế thừa nghiệp mẹ bán hải sản ở đường Đồng Xuyên, ba tháng tham gia đánh nhau năm lần, một lần cuối cùng bị bắt tạm giam.
Tứ Nguyệt học lớp mười một ba giờ sáng đi giúp mẹ nhận hải sản, trực tiếp ném dao lên thớt. Đám bắt nạt kẻ yếu đưa tới hải sản nửa chết nửa sống, thái độ cô ấy hung dữ không chịu nhận, đưa tiền cho đối phương xong, mắng vài câu đẩy vài cái, khua dao chặt nát bấy: "Chỉ thanh toán tiền như vậy, ai muốn biến thành món ăn thì lên, thích đùa giỡn lưu manh, ra tay lần nữa thử xem, tôi chưa thành niên giết người cũng không phải ngồi tù."
Rốt cuộc không ai dám thử. Anh em nhà họ Tần có tiếng ở đường Đồng Xuyên. Đáng tiếc Tần Chính Nguyệt có sức lực không có đầu óc, mười năm yêu đương với ba người bạn gái, mỗi lần đều chia tay, trong nhà còn phải dựa vào tiền trợ cấp từ Tần Tứ Nguyệt. Năm ngoái đường Đồng Xuyên rốt cuộc phải di dời toàn bộ, Tần Tứ Nguyệt gửi ít tiền cho anh trai mở một xưởng sửa xe, cũng coi như chậu vàng rửa tay nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhắc đến người anh trai này, Tần Tứ Nguyệt cũng không có cách, lúc mắng Diệp Thanh câu nào ra câu đấy, đặt vào nhà mình cũng chả thể làm được gì hơn. Sức khỏe mẹ cô ấy không tốt, từng đi Mỹ một lần, sống chết kêu ăn ở không quen, nửa tháng không chịu đựng được đổi vé máy bay trở về, tóm lại vẫn còn phải dựa vào anh trai dưỡng lão. Mười năm trước Tần Chính Nguyệt vô cùng thích Lâm Tử Quân, ngày lễ ngày tết đưa hàng thùng hải sản đến nhà họ Lâm, khiến bà Tần tức giận đến mức giơ chổi lông gà đuổi theo đánh, mắng anh ta cóc nhái không biết nước Trư Bát Giới không biết soi gương.
Tần Tứ Nguyệt giải tỏa được cơn tức, cũng không cà kê nữa, thở dài: "Aiz, lần này anh ấy tìm một cô Thiểm Tây muốn đính hôn, nói là không tham lam thành thật, bán hàng ở Gia Nhạc Phú Cổ Bắc. Mặc kệ anh ấy, chỉ cần đối tốt với mẹ, tớ cũng chả quan tâm."
Lâm Tử Quân chậc chậc: "Thôi đi, mẹ cậu cũng khó lắm đấy, nhà cửa thêm tên nhà gái thì sao chứ, tiền đều là mẹ cậu trả, coi như tài sản trước khi cưới của anh cậu, nếu muốn dựa vào ly hôn lấy tiền nhà, một trăm năm cũng không giải quyết được."
Diệp Thanh chậc một tiếng, nghiêng đầu có chút căng thẳng: "Tại sao? Không phải là tài sản chung của vợ chồng sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play