Chu Đạo Ninh có đôi bàn tay trời sinh thích hợp đàn dương cầm, ngón tay tinh tế thon dài có lực.
Đường Phương vươn tay, mỉm cười đáp lại: "Đã lâu không gặp." Giang hồ luôn luôn gặp lại, dù sao họp lớp vào mùng một tháng năm cũng gặp, gặp muộn không bằng gặp sớm.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Vivian cười vui vẻ: "Oa, hóa ra hai người quen nhau."
Tay chạm tay, tay anh vẫn hơi lạnh như trước, còn cô vẫn ấm áp mềm mại, vừa chạm vào lập tức tách ra, khuôn mặt Chu Đạo Ninh cũng dịu dàng hơn, khóe môi hơi cong: "Chúng tôi là bạn học cũ."
Đường Phương mỉm cười: "Đúng vậy." Bạn học thật tốt, đồng học niên thiếu đa bất tiện, ngũ lăng y mã tự khinh phì(*). Đường Phương đột nhiên cảm nhận được sự tự giễu của Đỗ Phủ. Không cần suy nghĩ nhiều cũng không thể phủ nhận, cùng hai mươi tám, thời kì thiếu nữ tỏa sáng đã cách xa cô từ lâu, Chu Đạo Ninh lại vừa mới bước vào thời đại hoàng kim phong nhã hào hoa, rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, chuyển thành tự nhiên thoải mái, thêm khí chất lạnh tanh càng làm người khác chú ý.
(*)Hai câu trong bài thơ “Thu hứng số tám” của Đỗ Phủ
Giải nghĩa sơ lược: bạn học niên thiếu nay không tệ, ai cũng có hình có dạng
Miss Chung hơi bất ngờ, lập tức có liên tưởng nào đó, quay đầu thấy Phương Thiếu Phác nhíu mày, nở nụ cười: "Được rồi, Will đi sắp xếp một chút, còn Fang đến phòng họp thôi."
Chu Đạo Ninh gật đầu với Phương Thiếu Phác: "Sẽ liên lạc sau." Dường như anh đến chỉ là vì chào hỏi mà thôi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play