Đã từng nghe qua ân oán nhà giàu, Miss Chung tổng kết rất có đạo lý: kẻ có tiền mới có tư cách buồn phiền, buồn phiền này có quan hệ trực tiếp với tài sản. Cái này đương nhiên cũng là ám chỉ Đường Phương, Phương công tử không phải đối tượng thích hợp. Về phần ân oán giữa weibo công ty và Đường Phương, Miss Chung nhận đơn xin từ chức của Đường Phương, thở dài: "Trước cứ để ở chỗ này của tôi, tôi không khuyên cô, cũng tạm thời không phê duyệt. Whatever, con người hoặc là hướng về phía đồng tiền, hoặc là về phía trước. Fang, cô làm như thế nào tôi đều ủng hộ, nhưng xin hãy kiên nhẫn suy nghĩ thêm mười ngày nửa tháng rồi quyết định, tôi cũng sẽ giúp theo dõi một chút, ok?"
Đường Phương sảng khoái đồng ý, cô chả có vấn đề gì với chuyện Miss Chung rốt cuộc là muốn dùng cô vặn ngã Vivian, hay là lợi dụng Vivian để tiếp cận ông chủ, tóm lại dùng bất biến ứng vạn biến, chỉ là mười ngày nửa tháng. Cô quay đầu dứt bỏ phiền não chuyên tâm làm việc, đúng giờ tan tầm đi chợ, ôm đồ ăn về nhà nấu.
Trong nhà im ắng, thái hậu và ông Đường Tư Thành từ Bắc Tuần trở về, sức cùng lực kiệt ngả đầu nằm ngủ, trời sắp tối rồi còn chưa tỉnh. Trong phòng bếp sáng đèn, khúc nhạc dạo piano nhẹ nhàng, giọng nam trong trẻo bắt đầu ngâm nga. Tiếng nồi niêu va chạm, tiếng nước chảy qua những nguyên liệu nấu ăn khác nhau hoặc chầm chậm hoặc nhanh chóng, lưỡi dao và thớt gỗ hôn nhau chợt nhanh chợt chậm, trở thành khúc biến tấu hỗn hợp đặc biệt, mâu thuẫn lại hài hoà.
Đường Phương cắt xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, bất giác theo tiếng nhạc ngâm nga hai câu ca từ cuối cùng: "Bạn trong veo lại thần bí, ở bên bờ hồ Baikal. Bạn trong veo lại thần bí như hồ Baikal... "
Á, cô đây là bị ma âm nhập não sao? Đường Phương vươn tay thay đổi ca khúc, “Thiên ngoại tiên vận” của Trương Kế Thanh chậm rãi bay ra: "Hoá ra hoa khoe màu đua sắc khắp lượt giống như gửi gắm cho cảnh tượng đổ nát. Ngày tốt cảnh đẹp không biết trời làm sao, ban thưởng chuyện vui sân nhà ai..."
Cởi tạp dề con cú mèo không thấm nước, thay đổi tạp dề Totoro chuyên dụng của mình, đội lên chiếc mũ Doraemon và khẩu trang giống minh tinh, Đường Phương nổ súng.
Nấu cơm thật ra là chuyện rất hao mòn người, khói bếp khiến người già đi không nói, còn phải làm dâu trăm họ, không cảm giác được thành tựu. Đường Phương cảm giác mình có lẽ là hiếm thấy, cô thực sự thích toàn bộ quá trình nấu cơm. Nhìn nguyên liệu nấu ăn ngâm ở trong nước toát ra bọt khí là một loại hưởng thụ, tiếng nguyên liệu nấu ăn khác nhau dưới tay hoặc dưới đao đứt gãy cũng rất dễ nghe, cải trắng phải dựng thẳng xé mới ngon, sẽ có trải nghiệm kì diệu giống như Tình Văn xé quạt, túi đồ ăn phải xé ngang, như không chút nào lưu luyến ly biệt. Cắt khoai tây như múa trên phím đàn piano, lúc rau hẹ đứt gãy sẽ có tiếng chồi nổ bung. Mỗi chảo nồi trên bếp, dùng như thế nào, thứ tự sử dụng ra sao, chỉ cần rửa một lần sẽ không còn mùi, Đường Phương cũng không cần suy nghĩ nhiều hơn đã hạ bút thành văn. Tóm lại, khi cô khống chế tất cả trong phòng bếp, thể xác và tinh thần sung sướng.
Càng thú vị chính là, cho dù là rửa cắt chiên xào nấu, động tác của cô đều giống như bản năng máy móc, mãi cho đến khi rửa xong chiếc bát cuối cùng, tư tưởng của cô luôn ở trong trạng thái nhàn nhã tự tại, thậm chí càng thêm sinh động. Văn tự, hình ảnh, linh cảm các loại tin tức xuất hiện, cũng không xung đột với những công việc trong tay cô.
Sau một phen bận rộn, Đường Phương đặt chảo lên bếp, đổ vào dầu vừng Nhật Bản chuyên rán tempura, lấy nhiệt kế đo đã đến 120 độ, bỏ dần đồ vào, nhìn màu sắc chuyển sang vàng, để cho chín kĩ. Đợi ba phút lấy cá chép trong nồi hấp ra, Đường Phương lại ra tay, đợi dầu sôi đến 180 độ, đồ rán đã xếp đầy. Màu dầu vừng đã chiên đồ đậm hơn màu nguyên bản, đổ hành tây tỏi ớt cà rốt vào xào, sắc hương vị đều đủ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT