Trần Dịch Sinh thuê ở thôn Vũ Cốc đã nhiều năm, mấy tháng không trở về là chuyện thường xuyên, 102 chỉ là một chỗ cư trú khiến anh sinh ra cảm giác yên tâm thoải mái "cha mẹ ở cùng một thành phố có thể chăm sóc", lại vừa được hưởng thụ tự do. Lần này trở về, tâm trạng đã rất khác, ngay cả chủ bảo vệ ở cửa thôn Vũ Cốc cũng khiến anh cảm thấy vô cùng hân thiết.
"Tấm biển này là anh mang tới đấy." Anh vươn tay xoa tấm biển đồng Kiến trúc lịch sử vĩ đại, một tay đầy bụi cũng không khó chịu, vô cùng đắc ý dào dạt quay đầu lại nhìn Đường Phương: "Xem ra mười mấy năm trước mục tiêu nhất định đã để anh gặp được em ở bên em, có lẽ là năm 2004, đúng mùa thu năm 04, cuối tháng mười, treo xong tấm biển này, anh đi theo cha tham gia bữa tiệc mừng công, có cua lông, đáng tiếc gạch cua cái không phải loại tươi, khi đó chắc chắn chỉ là cua Tô Bắc."
"Đường à, chắn chắn em nhìn thấy anh chứ?" Vẻ mặt Trần Dịch Sinh mong đợi: "Anh tuyệt đối là hạc trong bầy gà siêu xuất chúng! Trong lòng thiếu nữ em ——" Anh nhất thời không nghĩ ra từ thích hợp, hít vào một hơi tự hỏi.
Đường Phương nén cười, lấy khăn giấy ướt lau ngón tay Trần Dịch Sinh: "Bóng ma?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT