Đường Phương kinh ngạc nhìn chiếc chăn đắp trên đùi mình, dưới mép lượn sóng là một bông hoa dệt màu trắng tuyệt đẹp, Trần Dịch Sinh còn từng khen thẩm mĩ giường của cô tốt, hai người bởi vì ba chữ "thẩm mĩ giường" này còn cười đùa một phen. Vào lúc này, cô hoàn toàn hiểu được tâm tư của anh ở một chỗ khác cách xa ngàn dặm, cắn môi muốn cười, nước mắt lại bất chợt rơi xuống, vừa lau nước mũi đã dính đầy tay, vươn tay đến tủ đầu giường lấy khăn giấy, lại chạm phải đồng hồ báo thức.

Nghe được tiếng Đường Phương sụt sịt lau nước mũi khóc thút thít, Trần Dịch Sinh không nhịn được nở nụ cười, dịu dàng hỏi: "Vui quá nên choáng váng? Hay là cảm động khóc?"

Đường Phương lại rút hai tờ giấy, lau sạch, nâng cánh tay lên cọ vào áo ngủ: "Anh mới ngốc đấy."

Trần Dịch Sinh nhìn bên ngoài ngựa xe như nước, cười gật đầu: "Đời này anh hiếm khi ngốc một lần, em còn không nắm chặt cơ hội?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play