Đường Phương khẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong không bật đèn, ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người cô bé ngồi xổm bên giường. Cô bé cuộn mình lại, ôm hai tay, vừa khóc vừa run, làn da trắng bệch trong bóng đêm, nghe được tiếng mở cửa phòng, cô bé giống như chim sợ cành cong vội ngẩng đầu lên, tiếng khóc vang  lên lại thấp xuống, ôm chặt mình hơn, nức nở như con thú nhỏ.
Đường Phương đi đến bên cạnh Tứ Hồng ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm cô bé, làn da cô bé ngấm lạnh, giống như một khối băng, sau khi bị cô ôm sợ tới mức trốn tránh, lại bị ôm chặt hơn nữa. Mẹ Tứ Hồng ngồi ở mép giường không lên tiếng, chỉ có đầu gối dưới bóng đèn chiếu ra hình dáng, cẳng chân căng thẳng lộ ra ngoài quần, Đường Phương thấy được khuôn mặt lam lũ lao động không ngừng thay đổi.
Đường Phương khẽ gọi một tiếng: “Mẹ Tứ Hồng?”
Đèn đầu giường sáng lên, hai người phụ nữ trong phòng đối mặt với nhau. Tứ Hồng né tránh trong lòng Đường Phương.
Mẹ Tứ Hồng cúi đầu, cây kéo trong tay xoẹt một tiếng. Thứ bị cắt là quần áo Tứ Hồng cởi ra, chiếc quần vải đen đã nát bươm, giống như hoa tàn bị dập nát.
“Cho Tứ Hồng mặc quần áo đã được không?” Đường Phương dịu dàng khẩn cầu.
Sau một trận yên lặng, cây kéo bị để xuống mép giường, đống vải vụn còn thừa bị ném mạnh vào trên người Tứ Hồng, Tứ Hồng sợ tới mức run rẩy. Phía sau truyền đến tiếng cửa tủ kéo ra, quần áo bị ném xuống đất. Mẹ Tứ Hồng thở hổn hển, đóng lại tủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play