Hi Nhi là con trai của nàng. Bất kể là lúc nào, nàng cũng không thể buông bỏ được máu thịt trong tim mình.
Mộ Phù Lan nhìn người đàn ông ngồi bên giường đang cúi đầu nhìn mình, không nhúc nhích.
Tạ Trường Canh nhìn vào mắt nàng. Hai mắt trống rỗng của nàng ban đầu dường như do cơn đau trong ác mộng gây ra, dần dần trở nên rõ ràng, đến cuối cùng như thể cũng nhận ra hắn là ai, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ từ từ thả lỏng cơ thể, lật người, lại lần nữa nhắm mắt lại và dường như lại chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới tiến vào, hắn nghe thấy tiếng r*n rỉ trầm thấp của nàng trên giường, âm thanh tràn đầy đau đớn và bi thương bị đè nén, giống như đang khóc nghẹn ngào. Hắn đi tới, thấy nàng đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, trán đầy mồ hôi lạnh, lông mi run rẩy, hai tay ôm chặt lấy mình cuộn tròn trên giường, trông vô cùng đau đớn.
Tuy biết nàng căm ghét mình, nhưng nom dáng vẻ của nàng như thế hắn cũng không đành lòng, vẫn gọi nàng tỉnh lại, cuối cùng cũng lay tỉnh được nàng, nhưng lại không nghĩ rằng khi nàng vừa tỉnh lại, nàng lại đột nhiên gọi ra một cái tên như vậy.
Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng của nàng, sắc mặt dần dần lạnh xuống. Hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng thẳng lên đi ra khỏi phòng.
Hắn đi thư phòng, đã nửa đêm rồi, đóng cửa xong hắn lấy một tấm ga trải giường từ trong rương ra và trải lên chiếc sập đối diện giường. Chiếc sập được thiết kế để ngồi, không đủ dài, nhưng miễn cưỡng vẫn ngủ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT