Vương Hội Chinh chết sững, dù thế nào cũng không ngờ được rằng phó cục trưởng Vương lại tự mình tới quán ăn này. Bà ta không biết ông ấy đã nghe được bao nhiêu những lời khi nãy bà ta nói, bèn nuốt nước bọt liên tục, rồi vội vàng nặn ra nụ cười giả lả, bước lên tiếp đón.
“Phó cục trưởng Vương, ngài hiểu nhầm rồi, tôi nào dám ạ? Có điều quán này đồ ăn cũng chẳng ngon là mấy, vệ sinh cũng không sạch sẽ. Với thân phận của ngài, sao lại tới nơi nhỏ hẹp thế này ăn cơm được chứ? Tôi biết có vài nhà hàng rất tốt, tôi đưa ngài qua đó nhé.”
Vương Hội Chinh chưa kịp nói hết câu, phó cục trưởng Vương đã giơ tay ngăn lại: “Tôi có thân phận gì chứ? Tôi chỉ là một cán bộ bình thường thôi. Hôm nay nghỉ làm, đưa con cháu trong nhà đi ăn chút gì đó. Đồng chí Vương phải không? Là lãnh đạo cán bộ thì phải phục vụ nhân dân, chứ không phải lúc nào cũng bày ra bộ mặt kiêu căng, ở chỗ này ra vẻ ta đây.”
“Vâng vâng, ngài nói phải, sau này tôi nhất định nghe lời chỉ bảo của ngài.” Vương Hội Chinh mặt mày tái nhợt, vội vã gật đầu phụ họa.
Nhìn thấy phó cục trưởng Vương nắm tay đứa bé bên cạnh bước thẳng vào quán, Vương Hội Chinh muốn ngăn lại mà không dám ra tay.
Thấy trong tay Phương Thanh đang cầm giấy chứng nhận hợp vệ sinh, phó cục trưởng Vương dừng lại: “Đây là giấy chứng nhận hợp lệ do Cục vệ sinh cấp cho, không có vấn đề gì cả. Nếu có người dân nào nghi ngờ về công việc của chúng tôi, hoan nghênh bất kỳ lúc nào đến phản ánh. Được rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn cơm đi.”
Nói xong, ông dẫn Ôn Linh đi vào quán, để lại Vương Hội Chinh mặt mày như gan heo, không nói nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT