Lưu Đại Bảo sững người tại chỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sao tự dưng hắn lại quỳ xuống? Lại còn là quỳ trước con nhóc đầu vàng kia? Đúng là nỗi nhục chưa từng có!
Lưu Đại Bảo ì ạch đứng dậy, vẻ lười nhác ban nãy biến mất sạch sẽ, trong mắt nhìn Phương Thanh chỉ còn lại oán độc và căm hận.
“Cả hai đứa bọn mày! Lại dám đối xử với tao như thế? Tao thấy tụi mày không muốn sống yên ở thôn Lưu Gia nữa rồi! Cứ đợi đấy, không xử lý hai đứa bây, tao không mang họ Lưu!” Nói rồi hắn khập khiễng quay người, nhanh chóng biến mất nơi đầu ngõ.
Phương Thanh liền quay sang xem tay Đại Nha, may mà tuyết mấy hôm nay dày, Đại Nha ngã đúng đống tuyết nên không bị gì nghiêm trọng.
“Thanh Thanh, tên Lưu Đại Bảo đó là đồ khốn nạn, sau lưng hắn có ông nội là trưởng thôn làm chỗ dựa, tụi mình không làm gì hắn được. Giờ hắn đã để ý đến em rồi, lỡ hắn trả thù thì sao? Không được, chị phải về nói với mẹ chị, nếu không thì tụi em quay lại thành phố đi, dù hắn có giỏi cỡ nào cũng không thể theo đến thành phố được...”
Phương Thanh giữ lấy Đại Nha đang cuống lên: “Chị họ, đừng vội, chuyện này chúng ta phải suy nghĩ kỹ.”
Sở dĩ Lưu Đại Bảo dám ngang ngược như vậy là vì sau lưng có ông nội làm trưởng thôn, nói một là một. Dù Lưu Đại Bảo chẳng ra gì, nhưng trưởng thôn thì lại có uy tín ở thôn Lưu Gia nhiều năm, lại là người rất sĩ diện. Đã vậy thì... Khóe môi Phương Thanh khẽ cong, trong lòng đã có tính toán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play