Nghe tiếng thốt lên kinh ngạc của Tần Tuyết, mấy người đang ngồi quanh bàn lập tức quay đầu nhìn về phía Phương Thanh.
Khác với dáng vẻ hôm qua khi cô trang điểm nhẹ và xõa tóc dài, hôm nay Phương Thanh mặc một chiếc sơ mi trắng, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú mộc mạc, đôi mắt sáng trong, nét dịu dàng tinh khiết. Đôi môi mềm mại vì căng thẳng mà bị cắn đến đỏ rực. Cả người cô đứng đó như một bông ngọc lan vừa nở, vừa quyến rũ vừa thuần khiết. Ngay cả mấy người phụ nữ có mặt ở đó cũng không khỏi cảm thấy xiêu lòng.
“Chà, hôm qua mải uống rượu không nhìn kỹ, cô Phương thật sự rất xinh đẹp đó!” Lưu Vân không nhịn được mà khen ngợi.
Tần Tuyết cầm bát trên tay, nhìn Phương Thanh chằm chằm, càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng không nhịn được liền hỏi: “Cô Phương này, nhà chúng ta chẳng lẽ có họ hàng gần gì sao?”
Phương Thanh bị mấy người trêu chọc đến đỏ mặt, nghe câu hỏi của Tần Tuyết thì khẽ lắc đầu: “Chắc là không đâu, em chưa bao giờ nghe ba mẹ nói là nhà mình còn có người thân ở thủ đô cả.”
Tần Tuyết có vẻ vẫn chưa cam tâm, kéo cô hỏi thêm một loạt câu, cuối cùng cũng xác nhận rằng hai nhà thật sự không có quan hệ gì.
“Tiếc thật đấy! Nếu chị mà có cô em gái như em, chắc chị vui đến phát điên luôn!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT