Tối hôm đó, như thường lệ, Phương Thanh đặt bức tranh mới vẽ xong vào phòng sinh hoạt cho khô rồi mới khóa cửa rời đi. Không lâu sau khi cô rời đi, đèn hành lang tắt dần từng chiếc một. Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân vội vã, một bóng người lén lút chạy qua hành lang, nghe thấy tiếng khóa “tách” một cái, người đó nhanh chóng lẻn vào phòng sinh hoạt.
Người này giơ đèn pin soi từng giá vẽ cẩn thận, đến khi nhìn thấy bức tranh màu lam đặt sát cửa sổ, hơi thở lập tức dồn dập. Ánh đèn pin rọi vào góc dưới bên phải bức tranh, nhìn thấy hai chữ “Thanh Ninh”, người đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi cắn chặt đèn pin định cuộn bức tranh lại.
“Tách!” Đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng, người kia giật mình đứng sững tại chỗ, bàn tay đang vươn ra bị đơ cứng giữa không trung, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía công tắc ở cửa.
“Ồ kìa, Vương Dao đó hả? Tối thế này còn gặp được, trùng hợp ghê ta!” Vương Nam và Trương Gia Kỳ đứng ở cửa, khoanh tay nhìn Vương Dao đứng giữa phòng, nét mặt cô ta vì hoảng loạn mà nhăn nhúm, trông như vừa bị bắt gian tại trận.
Phương Thanh cũng không ngờ rằng người trộm tranh mấy lần qua lại là Vương Dao, người luôn trung thực nhất lớp. Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy? Cô chưa từng mâu thuẫn gì với Vương Dao, bình thường còn khá hòa thuận cơ mà?
“Vương Dao, cậu đang làm gì ở đây?”
Vương Dao nhìn vẻ mặt của Phương Thanh và hai người kia, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, như bị thôi miên, đứng đờ ra nhìn ba người bước gần tới mà chẳng biết phải phản ứng thế nào: “Tớ... tớ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play