“Thầy ơi, thầy làm ơn đợi một chút!”
Phương Thanh vừa chạy vừa gọi với theo thầy giáo phụ trách cuộc thi thiết kế áp phích, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy quá nhanh. Cô không hiểu vì sao tác phẩm của mình lại bị kết luận là đạo nhái. Cô chạy vài bước, đưa tay ngăn thầy lại.
“Thầy ơi, em là Phương Thanh, khoa Thiết kế Kiến trúc. Vừa rồi thầy nói bức tranh bị nghi ngờ đạo nhái là tác phẩm của em, nhưng em thật sự không có sao chép ai cả. Tác phẩm đó là do chính tay em thiết kế, em...” Còn chưa nói hết câu, thầy ấy đã lạnh mặt, giơ tay cắt ngang lời cô.
“Phương Thanh, chuyện này không có gì để nói cả. Thầy thật không ngờ em lại dám to gan đến vậy, giờ còn dám đứng đây chất vấn thầy là ai sai? Hừ! Giới trẻ bây giờ vì muốn nổi tiếng mà bất chấp thủ đoạn. Hai bản vẽ giống nhau đến mức gần như y đúc, mà xét về độ khô của màu thì rõ ràng bản của em là vẽ sau. Em còn định cãi là không đạo nhái à?”
Phương Thanh thấy đầu óc rối bời, nhất thời cũng không biết phải chứng minh thế nào, chỉ có thể nhìn thầy bằng ánh mắt đầy van nài: “Thầy ơi, thật sự em không đạo nhái. Trước đó em có vẽ một bức nhưng không hiểu sao lại bị mất. Bức hôm nay là em thức trắng đêm để vẽ lại, hoàn toàn dựa trên bản thiết kế gốc của em. Nếu thầy không tin, em vẫn còn giữ bản phác thảo gốc đây, xin thầy hãy tin em!”
Nhưng sắc mặt của thầy ngày càng khó coi. Trong mắt thầy lúc này, Phương Thanh chỉ là đang cố gắng chối tội, và điều đó khiến ông càng thêm thất vọng.
“Em sinh viên này, em là sinh viên ngành kiến trúc, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc. Nhưng dù tài năng đến đâu thì đạo đức làm người là thứ không được phép đánh mất! Sai thì phải nhận, bị phê bình thì phải sửa, đó mới là sinh viên đúng nghĩa. Thôi, chuyện này đến đây là kết thúc, thầy không muốn nghe thêm lời nào nữa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT