Nhìn thấy cảnh sát đưa túi nhỏ trong suốt ra, bên trong đặt một sợi dây chuyền vàng óng ánh, phía đáy túi còn có một viên hồng ngọc, Đường Tiểu Ngọc lập tức xúc động đứng bật dậy: “Là của tôi! Chính là sợi dây chuyền tôi đánh rơi, cảm ơn chú cảnh sát!”
Cảnh sát trẻ Chu Tiểu Vĩ trao túi qua lập tức sượng mặt, sau đó khẽ ho một tiếng: “Không cần khách sáo vậy đâu, tôi chắc cũng chỉ lớn hơn cô một hai tuổi thôi.”
Đường Tiểu Ngọc mừng đến mức chẳng chú ý đến vẻ mặt ngại ngùng của Chu Tiểu Vĩ. Ngược lại, Phương Thanh đứng bên cạnh lại cảm thấy anh cảnh sát trẻ này có gì đó là lạ, liền hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có gì khó xử lý sao?”
Chu Tiểu Vĩ cười cười, nghĩ đến thủ đoạn gây án lần này của bọn trộm, cảm thấy cần nhắc nhở một chút: “Gần đây có rất nhiều cô gái bị cướp giật trang sức trên đường. Đám người này cố tình va phải người, lúc họ không để ý thì cắt đứt dây chuyền hoặc rạch túi xách, cho nên khi ra ngoài các cô nhất định phải chú ý an toàn, nếu gặp người khả nghi thì phải bảo vệ tốt bản thân.”
Đường Tiểu Ngọc thấy anh cảnh sát cứ đỏ mặt khi nhìn mình, còn tưởng anh ấy xấu hổ, trong lòng thầm buồn cười vì người này da mặt mỏng. Cô ấy nhận lại dây chuyền, ký tên xác nhận rồi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ Chu Tiểu Vĩ thấy cô ấy chẳng hề nhận ra mình thì luống cuống, vội vàng đuổi theo: “Đợi đã, cô... không nhận ra tôi sao?”
Đường Tiểu Ngọc cứ tưởng lại là người đến bắt chuyện, thiện cảm vừa có lập tức tan biến, lạnh mặt lắc đầu: “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, tôi không quen anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT