Tang lễ của Liễu Mính Âm chỉ có thể lặng lẽ cử hành, người đến dự đều là người của Minh Nguyệt Các. Trong số họ, phần lớn từng nhận được ân huệ dìu dắt của nàng, đối với nàng lại càng vô cùng tôn kính. Nay nàng ra đi như vậy, ai nấy đều khó nén bi thương trên gương mặt.
Quan tài bị lớp đất vàng dần chôn lấp. Nơi này là chốn yên tĩnh do chính Bùi Cảnh Từ lựa chọn, sang năm mai đỏ sẽ nở rộ, nàng nhất định sẽ rất thích.
Mọi người lui dần, chỉ còn Bùi Cảnh Từ đơn độc ở lại. Hắn đứng trước bia mộ, lặng lẽ nhìn chăm chú, luôn cảm thấy tất cả chuyện này như thật như mộng.
Hắn lại từ cây mai cổ thụ trong sân Cảnh Vương phủ bẻ một nhành, cắm trước mộ nàng:
“Trước đây ngươi muốn đem một gốc cây mai về Minh Nguyệt Các, ta không đồng ý. Giờ ta bẻ cho ngươi nhành mai đẹp nhất, hy vọng bên kia, ngươi cũng có tịch mai bầu bạn.”
Khi đó nàng muốn chiết một cành mai, Bùi Cảnh Từ không đồng ý, bởi vì hắn muốn nàng mỗi khi hoa tàn lại trở về thăm, vừa ngắm mai, vừa nhìn hắn. Sau đó nàng vì vậy mà sinh oán, hắn cũng không giải thích. Ai ngờ đến hôm nay, muốn giải thích cũng không còn cơ hội nữa.
Rời khỏi phần mộ Liễu Mính Âm, khi đang bước dọc đường đất, bỗng một thiếu niên áo trắng lao ra, tung một quyền đấm thẳng vào mặt Bùi Cảnh Từ. Hắn không kịp tránh, lập tức một bên mặt hiện rõ vết đỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT