Mẹ cháu can đảm hơn cháu, có khí chất hơn cháu, cô ấy có thể vượt sóng vượt gió ngoài biển rộng, cháu thì cùng lắm chỉ có thể nhảy nhót ở lạch ngòi"
Lâm Ngọc không biết phải nói gì: "Cháu biết chú không vừa mắt cháu, mẹ cháu là người tốt nhất thiên hạ, được chưa"
Dung Văn Bác ngạo nghễ ngẩng đầu: "Đó là đương nhiên! Tiếc là cô ấy mắt mù, chọn cha cháu!" Mục Thanh hiểu rõ, thì ra người ông trông có vẻ trẻ tuổi này là người theo đuổi bà ngoại cô bé. Mục Thanh nảy sinh hiếu kỳ, trước giờ cô bé vẫn chưa nghe thấy mẹ kể về nhà ngoại.
Đầu Mục Thanh đau như búa bổ, sau khi Hình Định Nam đến khám xong, vẫn nói câu nói đó: "Không có vấn đề lớn, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục.
Sau khi bác sĩ xác định không có vấn đề gì, không cần ở lại bệnh viện, Mục Kế Đông bế con gái xuất viện.
Ra trước cổng lớn, không thấy Cao Minh đâu, y tá trước cửa chủ động nói: "Vừa rồi bạn của anh đã lái xe đến cục Công An, nói nếu mọi người ra trước thì chờ anh ta một lát, anh ta sẽ quay lại ngay"
Chờ khoảng chừng mười phút, Cao Minh lái xe trở về, Dung Văn Bác mở cửa lên xe, nói Lâm Ngọc ngồi ghế phụ chỉ đường, ông ấy và Mục Kế Đông ngồi ghế sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT