Sau khi tàu đến thành phố Vân Đài thì cháu đột nhiên nhớ ra nhà cháu còn một người cậu họ sống ở huyện
Mang Sơn, vì thế cháu mua vé tới huyện Mang Sơn.
Sau khi tới nơi mới biết cậu họ đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại một người em gái họ, nhưng mấy năm trước đã được gả tới tận Đông Bắc xa xôi, chỉ để lại một căn nhà cũ nát, nên cháu miễn cưỡng ở lại Mang Sơn. Lâm Ngọc dậy thì xinh đẹp, một cô gái độc thân dễ rước lấy phiền phức, một lần đi mua đồ ăn, trên đường về cô gặp phải lưu manh, nhờ Mục Kế Đông đi ngang qua đuổi đánh chúng bỏ chạy, sau đó hai người thường xuyên qua lại, không bao lâu đã kết hôn.
Mục Kế Đông ngạc nhiên muốn rớt cằm, chẳng phải vợ anh nói với anh rằng cô chỉ biết được mấy chữ thôi sao? Anh còn khoe khoang với cô là mình từng thi đậu cấp hai, cô còn khen anh thông minh nữa chứ!
Mục Kế Đông chua xót, vợ thi đậu đại học, thế mà vợ không nói cho anh biết! Có phải trong lòng cô thầm chê cười anh không?
Dung Văn Bác liếc mắt nhìn Mục Kế Đông, rồi nói với Lâm Ngọc: "Sao mấy năm sau cháu không về?"
Lâm Ngọc lắc đầu: "Cháu viết thư về nhưng không nhận được hồi âm. Dung Văn Bác nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi chưa từng nhận được thư cháu gửi"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play