Cô gái nhỏ gần như phản ứng lại ngay lập tức khi con chuột lao ra, nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía Draco. Ithaqua một tay đỡ lấy Draco sắp ngã xuống, tay kia nhanh chóng tóm gọn con chuột.
Con chuột cưng của Ron kêu thảm thiết một tiếng, sau đó bị Ithaqua ném trả về cho chủ nhân của nó.
Đáng lẽ đó là một động tác cực kỳ ngầu, nhưng tiếc là Ithaqua thấp hơn Draco gần nửa cái đầu, lại gầy đến đáng thương – cô trông còn thiếu dinh dưỡng hơn cả Harry.
Điều này khiến toàn bộ cơ thể cô gần như lọt thỏm vào vòng tay Draco, so với cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, cô trông giống như đang được Draco ôm ấp thân mật hơn.
Và Draco cũng chậm rãi nhận ra, mặt cậu đỏ bừng đến tận mang tai.
Ithaqua buông Draco ra, vẫn bình tĩnh nhìn cậu: “Cậu không sao chứ? Malfoy tiên sinh.”
“Tôi… tôi không sao.”
“Trời ạ, Ita, tay cậu!” Hermione kinh hãi kêu lên.
Ithaqua giật mình đưa tay lên, lúc này mới phát hiện tay phải của cô bị Scabbers cắn một vết sâu hoắm, máu đang chảy tí tách.
Draco cũng nhận thấy, sắc mặt cậu ta càng thêm tệ, thậm chí có chút bối rối nhìn tay Ithaqua.
Ithaqua đột nhiên có cảm giác bất lực khi dắt theo một đứa trẻ hư, cô phẩy tay ra vẻ không sao.
“Tớ không sao đâu, Hermione, đây chỉ là một vết thương nhỏ không đáng để tâm.” Ithaqua trấn an cảm xúc của Hermione trước, sau đó đối diện với ánh mắt phức tạp của Draco, cô muốn tìm lý do để nhanh chóng đuổi cậu ta đi.
Không hiểu sao, Ithaqua có một ảo giác rằng thiếu gia Malfoy trước mặt này vốn không hợp với Harry và Ron.
“Malfoy tiên sinh, tôi rất xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của cậu, hay là cậu đi xử lý một chút trước đi.”
Draco cúi đầu theo ánh mắt của Ithaqua, hóa ra máu của Ithaqua đã dính vào vạt áo của cậu. Draco trừng mắt nhìn Ithaqua một cái, mặt đầy vẻ “Cậu còn có tâm trạng quản cái này à?”.
Ithaqua hiểu được ánh mắt của Draco, thầm nghĩ sao cái vị thiếu gia nhỏ này khi dữ dằn lại giống con mèo hoang ở cổng trại trẻ mồ côi thế nhỉ.
Draco hừ lạnh, chỉ vào ngón tay của Ithaqua: “Người nên xử lý là cậu mới phải, sao lại có người mang một con chuột đến lớp học chứ, tôi nghĩ thứ này chỉ xứng sống ở bồn nước bẩn thỉu thôi.”
Những lời này của Draco chỉ thiếu điều dán ba chữ “cậu vô cùng nghèo” lên mặt, sắc mặt Ron đỏ bừng, nhưng không nói được câu nào.
Không khí trong toa xe nhất thời đóng băng, Ithaqua cảm thấy mình lẽ ra không nên ngồi vào cái toa này.
“Tôi e là chúng ta sắp đến Hogwarts rồi, tôi muốn đi thay áo choàng phù thủy, dù sao tôi cũng không muốn xuống xe trong bộ dạng nhếch nhác như vậy.” Ithaqua như có như không nhắc nhở.
Draco sững sờ một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát cảnh vật xung quanh, cũng nhận ra vấn đề này.
Là một quý tộc thuần huyết mang họ Malfoy, cậu ta phải luôn giữ thể diện.
Anh ta liếc nhanh Ithaqua từ trên xuống dưới, nhìn vẻ mặt bình tĩnh và vết thương đang được băng bó trên tay cô, sau đó thấy Harry đứng cạnh Hermione phía sau Ithaqua.
Draco hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Ithaqua: ………..???
…………….
Ithaqua là học sinh năm nhất cuối cùng được gọi tên.
Cô nhìn về phía bàn dài của các giáo sư phía trước, đầu tiên là Hagrid ở một góc mỉm cười trấn an cô, sau đó cô nhìn thẳng về phía trước, nhận được nụ cười hiền hậu của Dumbledore, cụ già này luôn khiến người ta cảm thấy an tâm.
Ithaqua hơi nghiêng đầu, cô thấy vị giáo sư tóc đen mặt lạnh kia đang chuyên tâm lắng nghe giáo sư Quirrell bên cạnh nói chuyện, ánh mắt dừng lại ở bàn dài nhà Gryffindor.
Ánh mắt Ithaqua trước sau vẫn nhìn về phía vị giáo sư mặt lạnh đó, trong ánh mắt bình tĩnh cuối cùng cũng có một tia dao động.
Cái nhìn chằm chằm trắng trợn như vậy cuối cùng cũng khiến Snape chú ý, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Ithaqua, người sau nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay người ngồi xuống.
Giáo sư McGonagall đặt chiếc nón phân loại lên đầu Ithaqua.
Chiếc nón phân loại ồn ào hiếm khi im lặng một lúc khi tiếp xúc với Ithaqua, sau đó từ từ mở miệng.
………………………
Nên xưng hô Snape là gì đây ta, hắn quài nghe giống phản diện quá, mà Snape đã già tới mức gọi là ông chưa zị mấy fen, phân vân các thứ ~