Kahn rất thích nhà thờ London. Cô không biết những nhà thờ khác thế nào, nhưng nhà thờ ở đây mỗi ngày đều cung cấp một bữa ăn miễn phí. Bữa ăn đó bao gồm trứng, sữa, thịt và rau củ, tuy không ngon lắm nhưng khẩu phần rất lớn và là nguồn thức ăn chính của cô.
Khi trời mưa, cô có thể trốn vào nhà thờ. Tại đây, cô quen một ông lão hàng ngày đều đến cầu nguyện. Cô kể với ông rằng cha mẹ cô đều là người tàn tật, không thể ra ngoài kiếm tiền, và cô cũng chưa bao giờ được đi học. Ông lão này là một giáo viên đã về hưu, vì thương cảm cô nên chủ động đề nghị dạy cô chữ. Học thêm chút kiến thức cũng không có gì xấu, vì vậy Kahn rảnh rỗi sẽ đến nhà thờ nghe ông dạy.
Có lẽ cô có thiên phú hơn người trong lĩnh vực này. Khi ông lão dạy cô, ông luôn không ngừng kinh ngạc trước tài năng của cô. Chỉ trong gần hai tháng, trình độ kiến thức của cô đã bắt kịp những người học sáu, bảy năm. Kahn không có hứng thú đặc biệt với việc học, luôn giữ thái độ học cũng được, không học cũng chẳng sao. Tuy nhiên, thái độ ngày càng nghiêm khắc của ông lão khiến cô sinh ra một chút chán ghét.
Cặp đôi một già một trẻ ở nhà thờ này đã thu hút sự chú ý của nhân viên nhà thờ. Dick đã quan sát Kahn từ lâu. Sau khi theo dõi Kahn một lần, anh ta cuối cùng xác định cô bé là một cô nhi vô chủ ngủ trên đường phố, hoặc một đứa trẻ bỏ nhà đi. Anh ta bản tính lương thiện, không đành lòng nhìn một đứa trẻ nhỏ như vậy chịu khổ trên đường phố, vì vậy anh ta đã báo cảnh sát, yêu cầu cảnh sát tìm cha mẹ cô bé, hoặc sắp xếp cho cô bé vào viện phúc lợi chính quy.
Tất cả những điều này Kahn đều không hề hay biết. Tuy nhiên, khi cô tỉnh dậy định như thường lệ đến nhà thờ để nhận bữa trưa, cô phát hiện một chiếc xe cảnh sát đang đậu ở bên cạnh nhà thờ. Cô rón rén lại gần, vừa vặn nghe thấy Dick nói: “Chắc là sắp đến rồi, cô bé hàng ngày đều đến vào giờ này, cảnh sát ơi, anh nhất định phải giúp cô bé, cô bé là một đứa trẻ lương thiện, không biết vì sao lại lưu lạc đường phố.”
Điều này khiến cô hoảng sợ. Nếu bị cảnh sát bắt được, cô nhất định sẽ bị đưa về nhà Franks. Cô không muốn trở về chút nào, vì vậy Kahn lại lén lút rời đi, quay về nơi ở tạm thời, gói ghém hành lý và lặng lẽ rời khỏi thành phố này.
Cô chưa bao giờ rời khỏi London, cũng không biết cuộc sống sẽ như thế nào khi rời khỏi một thành phố lớn như vậy. Mơ hồ lang thang mấy ngày, lần này cô càng thảm hại hơn nhiều. Khuôn mặt cô vốn hơi bầu bĩnh như búp bê phương Tây, giờ đã gầy gò vì đói, toàn thân mang một vẻ mong manh dễ vỡ như thủy tinh, dường như một cơn gió cũng có thể thổi tan cô.
Trong một buổi chiều cực nóng, cô đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, ngã quỵ bên một bức tường. May mắn là cô được người khác cứu. Khi cô mở mắt ra, một người phụ nữ mặt tròn trĩnh, khoảng hơn 50 tuổi, cao khoảng 1m6, đang ngồi bên giường cô. Thấy Kahn tỉnh, bà mỉm cười với cô. Bà quá gầy, vì vậy đôi mắt bà trông to một cách đáng sợ, khi cười thì lại lồi ra như mắt cá bơn.
Bà mỉm cười nói với Kahn: “Chào mừng đến với Nhà Hạnh Phúc, bé cưng.”
Đi chết đi, cái “Nhà Hạnh Phúc” đáng nguyền rủa!
Họ đã lấy đi tất cả tài sản trên người cô, cô lại trở nên trắng tay, còn phải bị buộc làm việc không công trong cái trại trẻ mồ côi từ thế kỷ trước này. Tại sao cô luôn không thoát khỏi trại trẻ mồ côi? Sợi dây rốn khi sinh ra sao không dứt khoát siết chết cô đi.
“Chết tiệt! Kahn, lại là cháu đang lười biếng, mau cút lại đây làm việc, bằng không cháu đừng hòng ăn tối!” Hiện tại, bà cá bơn lại bắt đầu gầm lớn.
“...” Kahn thở dài không đáng kể, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực.
“Biết rồi, thưa bà Harriet.” Cô nhàn nhạt quay đầu đáp.
Nói trại trẻ mồ côi tên là Nhà Hạnh Phúc này là kiến trúc từ thế kỷ trước thì quả không sai chút nào. Nó được xây dựng vào cuối thế kỷ 1899, đến nay đã gần 100 năm lịch sử. Bạn có thể hình dung được điều kiện sống ở đây, điều duy nhất đáng mừng là nó quá tiêu điều, hơn nữa ở đây ngoài Kahn cũng chỉ có gần 9 đứa trẻ, cùng với bà cá bơn Harriet và một đầu bếp da đen, nên Kahn có thể có một phòng riêng.
Nơi đây cũng không có khách khứa gì, nửa năm cũng không có lấy một người đến nào nhận nuôi trẻ. Chỉ khi trường học gần đó có bài tập ngoại khóa yêu cầu đi làm t*nh nguyện viên ở trại trẻ mồ côi, tòa kiến trúc cũ kỹ gần như sắp sập này mới có một chút sức sống.
Tài chính duy trì trại trẻ mồ côi đều dựa vào một số trợ cấp của chính phủ cùng với tiền lương bà Harriet hàng ngày đi làm gia sư, dạy piano cho bọn trẻ. Khi Kahn đến, số tiền cô kiếm được đã giúp bọn trẻ ở đây lâu lắm mới được ăn một bữa thịt và trái cây, bọn họ cũng vì thế mà rất thích cô.
Thật ra cuộc sống ở đây cũng không có gì xấu cả. Dù Harriet đã lấy tiền của cô, nhưng bà cũng cố gắng mang lại những điều tốt nhất mà bà có thể cho bọn trẻ. Đây cũng là lý do Kahn ở đây suốt 8 năm.
Chờ Kahn và một cậu bé tóc nâu khác giặt xong quần áo, mặt trời đã bắt đầu chậm rãi lặn. Cô nói lời tạm biệt với cậu bé rồi chuẩn bị về phòng mình.
“Kahn, cậu không ăn tối sao?” Cậu bé nghi hoặc hỏi.
Kahn gật đầu nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi trước, giúp tôi nói với bà Harriet một tiếng.”
“Cậu không thể cứ không ăn tối mãi được, dù lần này tôi sẽ giúp cậu nói, nhưng lần sau tôi sẽ không giúp cậu xin nghỉ đâu.” Cậu bé quay đầu đi về phía nhà ăn.
Trong phòng Kahn chỉ có một cái tủ không cửa, bên trong treo hai bộ quần áo duy nhất của cô, một chiếc giường ván gỗ rộng 1m, bên trên trải một tấm chăn mỏng bị nén và một tấm ga trải giường màu xám bạc phếch. May mắn là hiện tại là mùa thu, đắp chăn mỏng vẫn không quá lạnh. Khả năng chịu lạnh của Kahn không bằng chịu nóng.
Kahn nằm trên giường, vươn tay muốn lấy bộ quần áo treo trong tủ cách cô một người, nhưng sao cũng không tìm thấy cảm giác buổi sáng.
“Kỳ lạ, trước đây mình đã làm sao để đá nổi lên nhỉ.” Cô tự lẩm bẩm. Nhưng cô không phải là người tò mò tràn đầy, hay để tâm vào những chuyện vặt vãnh. Không làm được thì không làm được đi, cô kéo chăn đắp lên người, chưa đầy hai phút đã ngủ thiếp đi.
Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi thật là buồn tẻ. Mỗi ngày, sau khi làm xong việc, sở thích của cô là xem những đàn kiến dưới gốc cây trong sân lại nhặt được gì. Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua 3 năm, chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật 11 tuổi của Kahn. Mấy năm gần đây có hai gia đình muốn nhận nuôi Kahn, nhưng đều bị cô từ chối, vì vậy bà Harriet, bà già khắc nghiệt này, đã mắng cô rất lâu.
Sinh nhật Kahn là ngày 19 tháng 6 hàng năm, đây vẫn là điều Hanah nói cho cô biết. Cô cũng là một trong số ít những đứa trẻ ở Nhà Hạnh Phúc biết chính xác ngày sinh nhật của mình. Sinh nhật 10 tuổi năm ngoái, bà Harriet đã tặng cô một cây Harmonica, tiếc là cô học gì cũng nhanh nhưng lại không có năng khiếu về âm nhạc. Âm thanh cô thổi ra bị Harriet đánh giá là “lạnh lẽo như Tử Thần đang tăng ca.”
Vào ngày sinh nhật, Kahn cùng những đứa trẻ khác làm bánh kem. Chúng cùng nhau vây quanh cô vui vẻ hát bài hát sinh nhật. Kahn lặng lẽ ước một đôi giày mới.
Bà Harriet rõ ràng không nghe thấy điều ước trong lòng cô. Năm nay, bà tặng cô một chiếc váy liền cổ lọ màu đen, kiểu dáng cắt rất đẹp, tà váy xếp tầng như cánh hoa nhưng không bị béo, chất vải sờ cũng thoải mái, là do bà Harriet tự mua vải về làm.
“Cảm ơn bà Harriet, đẹp thật, nhưng tình huống nào thì cháu mới có thể mặc nó đây?” Kahn nhìn chiếc váy kín mít như áo nữ tu sĩ này nói.
Bà vẫn giữ vẻ mặt như thường ngày, một bộ dạng không vui nói: “Cháu bây giờ có thể mặc.”
“Vâng, cháu nghĩ cháu sẽ chờ đến mùa hè năm sau khi tuyết rơi thì mặc.” Kahn ngoan ngoãn nói.
“Hừ.” Bà phát ra một tiếng hừ lạnh từ mũi.
Buổi sinh nhật nho nhỏ nhanh chóng qua đi, thời tiết bắt đầu dần nóng lên. Chờ đến khi bà Harriet “vô tình” nhắc đến chiếc váy đó lần thứ 4, Kahn cuối cùng cũng chiều lòng bà già kiêu ngạo này mà mặc nó vào.
Phải nói rằng mặc bộ quần áo này trong nhiệt độ không khí này quả thực cần một chút dũng khí, may mắn là thân nhiệt của Kahn thấp hơn người bình thường. Nhìn thấy Kahn mặc chiếc váy do mình tặng, bà Harriet cuối cùng cũng nở nụ cười, “Cháu cuối cùng cũng bắt đầu học cách giống một quý cô rồi.” Bà hài lòng gật đầu.
“Đúng vậy, trở thành một quý cô giặt quần áo bằng cách tách chân ôm tà váy vào lòng.” Kahn không ngẩng đầu lên nói.
“Ồ, cháu lại than phiền rồi, ta biết cháu không thích việc này, nhưng dù sao cũng phải có người làm. Cháu xem Andy làm rất tốt, hơn nữa chưa bao giờ than phiền.” Nghe thấy lời này, Andy nở một nụ cười như chó mặt xệ với họ.
“Thôi đi, dù làm gì thì cậu ta cũng vui vẻ như vậy mà, cậu ta với Beston lau sàn nhà cũng như đang làm chuyện gì đáng mừng vậy.” Kahn nhanh nhẹn giặt xong bộ quần áo cuối cùng trong chậu, vừa vắt khô quần áo cho vào chậu nhỏ vừa nói, “Bà ơi, bà bây giờ nên ra ngoài rồi, không đi là sẽ muộn đấy.”
“Cháu thật không đáng yêu.” Bà Harriet nói.
“Cảm ơn, lần đầu tiên cháu nghe thấy kiểu đánh giá này, thật mới mẻ.” Không phải cô khoe khoang, nhưng điều cô thích nhất ở bản thân là có sự tự nhận thức, dù tốt hay xấu. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, cô bất thường đến mức giống như chú chó đứng lên cầm dây dắt người vậy.
Chờ bà Harriet ra ngoài làm việc, Kahn cũng phơi quần áo xong, chào Andy rồi quay về phòng. Cách tốt nhất để cô giết thời gian là nằm trên giường thiền định hoặc đọc sách. Trẻ em ở đây nhỏ nhất 6 tuổi, lớn nhất đã 16 tuổi, ngay cả Andy cũng 13 tuổi. Cô thực sự không có gì để nói với chúng, vì vậy cô thường xuyên cứ rảnh là lại tự mình về phòng.
Còn một lý do nữa, đó là khi ở một mình, cô có thể luyện tập “siêu năng lực” của mình. Kể từ khi cô có ý thức và có thể điều khiển vật thể bay lên, cô vẫn luôn lén lút luyện tập. Cô không nói bí mật này với mọi người, dù sao sự độc đáo mới càng đáng để người ta khao khát.
…….
“Cốc cốc.” Cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Kahn xuống giường kéo rèm ra, vừa vặn đối mắt với sinh vật nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Cú mèo?
Một người và một con chim nhìn nhau vài giây, Kahn đột nhiên nghiêng đầu, trong ánh mắt chờ mong của nó, cô lạnh nhạt kéo rèm lên, che khuất tầm nhìn của nó.
“Thật là bất ngờ, ta tưởng cháu sẽ mở cửa sổ chứ, cháu không thấy nó mang theo thư sao?”
Trong căn phòng khóa chặt bỗng nhiên vang lên một giọng nói xa lạ, đủ để người nhát gan giật mình. Kahn liếc mắt chậm rãi quay người lại, cảnh giác nhìn về phía ông lão râu bạc trắng rậm rạp.
“Đừng căng thẳng, ta không có ác ý với cháu, chỉ là đến thông báo cho cháu một vài chuyện thôi. Cháu xem, ai bảo con cú tội nghiệp kia không đưa thư vào được, cũng sẽ không biết há mồm nói chuyện.” Ông ta hiền hòa nói. Ánh mắt ông ta sâu thẳm và đầy tư tưởng, như thể không có gì có thể thoát khỏi đôi mắt đó, khiến Kahn bất giác chớp mắt.
Kahn do dự một lúc trong lòng, hơi mang chờ mong hỏi: “Ông là ai? Ông già Noel?”
…………………..
Gọi bà già không phải có ý khinh miệt, mà vì đây là từ thích hợp nhất trong thời điểm hiện tại tui nghĩ ra, nếu bà ấy là kẻ ác tui sẽ gọi là mụ già, nên từ này các bạn hãy đọc với tâm thế gọi trêu ghẹo thôi nhé 🤓
Chưa đọc trước nhưng ông lão râu trắng……nghe miêu tả giống hiệu trưởng Dumbledore lắm =)))