Kỳ nghỉ hè vừa rồi, Fred và George nhận được một vài đơn đặt hàng trò đùa quái đản khá thú vị. Ngoài thời gian đọc sách thông thường, Charlotte dành phần lớn thời gian còn lại ở trong phòng với cặp song sinh để hoàn thành các món hàng. Sau khi giải quyết xong tất cả các đơn hàng và trừ đi chi phí, họ đã kiếm được gần mười Galleon trong kỳ nghỉ hè này – đây là lần đầu tiên họ kiếm được nhiều như vậy.
“Bánh quy biến hình cần nguyên liệu khá tốn kém, chúng ta có thể đặt hàng sau khi trở lại trường học.” Rất nhiều thứ họ phải chờ đến khi đi học ở Hogwarts mới có thể đặt hàng, vì ở nhà rất khó thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Molly.
“Cả nguyên liệu kẹo nữa… Em thấy một số hương vị ngon có thể đóng gói riêng, như vậy mới thu hút các bạn nữ.” Charlotte ném một viên kẹo vị đào mà cô yêu thích nhất vào miệng, khi nói chuyện xung quanh đều thoang thoảng mùi đào.
“Đúng vậy, tuy không phải sản phẩm trò đùa, nhưng rất thích hợp để làm quà tặng, thị trường sẽ rất lớn.” Fred ghi lại những nguyên liệu họ cần mua thêm vào một tấm da dê, đặc biệt nhấn mạnh kẹo đào, vì cô bé Charlotter của anh rất thích vị này.
“Nếu có thể thêm chút phép thuật nhỏ, có lẽ chúng có thể trở thành vũ khí trong Lễ Tình nhân và tỏ tình đó!” Charlotte cười híp mắt, đưa ra vài gợi ý.
“Tuyệt vời quá Char! Sao em biết nhiều thế?” George không nhịn được nhéo má Charlotte đang phồng lên vì ăn kẹo. Charlotte đã quen với việc họ động tay động chân nên không phản kháng.
“Trước đây em có đọc tiểu thuyết của dì Molly, trong sách nói con gái thích kiểu này… gọi là… lãng mạn?” Charlotte nghiêng đầu, nội dung trong sách đối với cô thật sự khó hiểu, tình yêu vẫn là thứ mà Charlotte không thể lý giải nổi.
“Khụ khụ… Vậy thì đợt kẹo tiếp theo chúng ta sẽ thử xem sao!” Nhìn Charlotte đáng yêu, George quay mặt đi không để cô bé phát hiện ra khuôn mặt mình hơi đỏ. Fred cũng chẳng khá hơn là bao, từ khi nhận ra tình cảm sâu trong tim của mình dành cho Charlotte, khoảng thời gian này họ rất khó bình tĩnh khi đối mặt với cô, luôn dễ đỏ mặt vì những cử chỉ nhỏ hay biểu cảm vô tình của cô bé.
“Char, em có nghĩ mình sẽ vào nhà nào không?” Bữa tối sắp đến, ba người vội vàng dọn dẹp đồ đạc để Molly không phát hiện ra “kế hoạch” của họ khi lên gọi ăn cơm. Fred nhìn những cuốn sách kinh điển Charlotte đặt ở một bên và hỏi.
“Bố Vincent là Gryffindor, mẹ Ellie là Ravenclaw… Chắc là một trong hai nhà này…” Cô là con của sư tử và đại bàng, cô đều có những đặc điểm của cả hai.
“Ravenclaw có thư viện riêng, em chắc sẽ rất thích…” George suy nghĩ, nhìn Charlotte. “Tất nhiên bọn anh mong em vào Gryffindor.” Như vậy thời gian họ ở bên nhau sẽ nhiều hơn, còn có thể cùng nhau ăn cơm.
“Mấy câu đố để vào phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw khó lắm, nếu em vào đó, George và tôi sẽ phát điên mất khi tìm em.” Fred gật đầu, anh đương nhiên hy vọng cô gái nhỏ của họ sẽ ở cùng nhà với mình.
“Khó khăn này, chúng ta cứ để chiếc Mũ Phân loại lo lắng đi…” Một tay ôm lấy một anh song sinh, Charlotte cười nói. “Có lẽ năm nay em còn cần đánh bại một con rồng.” Ron tội nghiệp đến giờ vẫn tin rằng bài kiểm tra đầu vào là phải đánh bại rồng.
……………………
Ngày 1 tháng 9, sân ga đông đúc lạ thường, Charlotte được cặp song sinh nắm tay, một người bên trái một người bên phải, xuyên qua đám đông Muggle. Phía trước họ là Percy đang dẫn đầu, anh ấy năm nay đã học năm thứ 5 và là Thủ lĩnh của Gryffindor. Có lẽ vì vậy, nên phong thái “đại ca” của Percy trong kỳ nghỉ hè này ngày càng nghiêm trọng, nhiều lần bắt gặp họ làm những phát minh nhỏ, khiến họ bị Molly phạt vài lần. Điều này cũng khiến cặp song sinh chuyển mục tiêu trò đùa từ Ron sang Percy, khiến anh ấy chịu không ít khổ sở.
Trong mấy năm gần đây, nhà Weasley đã có hai chàng trai tốt nghiệp, Bill đi Ai Cập làm Giải bùa nguyền cho Gringotts, từ nội dung thư của anh ấy thì các yêu tinh dù ở quốc gia nào cũng đều rất khó ưa. Charlie thì đi Romania nuôi rồng, chàng trai đặc biệt yêu quý các sinh vật huyền bí này trước khi đi đã đưa cho Charlotte cuốn sổ ghi chép về Sinh vật Huyền bí của mình trong nhiều năm, nói rằng đọc xong Charlotte có thể đạt điểm O trong kỳ thi N.E.W.T.
Khi họ chuẩn bị xuyên qua cột trụ, nơi có khoảng ba phần tư lối vào sân ga 9¾, một cậu bé tóc đen đi tới đối diện. Charlotte nhìn cậu bé gầy gò với bộ quần áo không vừa vặn, thân thiện mỉm cười với cậu bé trông có vẻ rất lo lắng.
“Xin hỏi… Các bạn có biết làm thế nào để đến sân ga 9¾ không ạ?” Giọng cậu bé rất nhỏ, Charlotte đoán cậu hẳn là phù thủy gốc Muggle.
Molly nhiệt tình chỉ đường cho cậu bé tóc đen, Charlotte đẩy hành lý, George đi trước cô, phía sau cô là Fred.
“Được rồi, George con đi trước, sau đó đến Charlotte.” Molly nói.
Khi Charlotte chạy vào cột trụ, cô còn nghe thấy Fred cười nói với Molly rằng anh ấy là George. Trò đùa đổi thân phận này là trò mà cặp song sinh không bao giờ chán.
Charlotte không phải lần đầu tiên đến sân ga 9¾, mỗi năm khi các anh trai đi học, cả gia đình họ đều cùng nhau đến sân ga để tiễn họ. Năm nay Charlotte và Ron cũng sẽ rời khỏi nhà, hy vọng Ginny sẽ không quá cô đơn.
“Char, em đi tìm chỗ trước đi, em còn có thể làm quen với các học sinh năm nhất năm nay.” Trên đường đến Hogwarts sẽ là cơ hội tốt để các học sinh năm nhất làm quen với nhau, nên Fred và George quyết định tạm thời tách ra khỏi Charlotte.
“Bọn anh sẽ tìm em sau.” Fred vỗ vai Charlotte, cẩn thận di chuyển hành lý giúp cô bé.
Sau khi tìm được khoang tàu trống và sắp xếp hành lý xong, Charlotte quay lại bên cạnh Molly, lặng lẽ ôm lấy mẹ.
“Sao vậy con gái, căng thẳng à?” Molly đang giúp Ron lau vết bẩn trên mũi thì dừng lại, nhìn Charlotte đang làm nũng bên cạnh mình.
“Con sẽ nhớ mẹ…” Charlotte, người chưa bao giờ rời khỏi Trang trại Hang sóc, có chút lo lắng về cuộc sống mới sắp bắt đầu.
“Đứa bé ngốc, con sẽ thích Hogwarts thôi.” Molly vuốt mái tóc vàng mềm mại của cô bé, đau lòng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô. “Hứa với mẹ là con sẽ ngoan ngoãn, đừng đi theo Fred và George gây rắc rối khắp nơi nhé.” Thư khiếu nại của cặp song sinh chắc chắn là cơn ác mộng của Molly.
“Con biết rồi… Mẹ Molly… Con sẽ không để nhà trường khiếu nại đâu…” Charlotte hít mũi. Chỉ cần không bị phát hiện thì sẽ không bị khiếu nại.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đoán xem cậu bé vừa nãy là ai?” Lúc này cặp song sinh hấp tấp chạy đến.
“Là Harry Potter, chúng con nhìn thấy rồi!”
“Trán cậu ấy thật sự có!”
“Vết sẹo hình tia chớp!”
Charlotte hồi tưởng lại dáng vẻ của cậu bé vừa rồi, cậu bé trông có vẻ lúng túng và gầy gò đó lại chính là Chúa cứu thế.
Ginny là fan của Harry Potter, lúc này liền đòi đi xem, bị Molly mắng một trận.
Charlotte gật đầu, không ai muốn trở thành động vật bị vây xem, dù sao đằng sau danh hiệu Chúa cứu thế của cậu bé này cũng là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ như cô vậy.
Chào tạm biệt Molly, cầm hộp cơm trưa Molly chuẩn bị, Charlotte quay lại toa tàu vừa nãy, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên trong.
“Chào cậu.” Charlotte đưa tay ra. “Tớ là Charlotte Garcia, cậu có thể gọi tớ là Charlotte.”
“Chào… chào cậu!” Harry Potter trông có vẻ hơi căng thẳng, anh ấy lau tay vào quần áo rồi mới nắm lấy tay Charlotte. “Tớ là Harry, Harry Potter.”
“Cậu rất nổi tiếng, tớ từng đọc tên cậu trong một vài cuốn sách.” Charlotte suy nghĩ một chút, từ túi lấy ra kẹo, loại thông thường. “Không ngờ cậu cũng giống tớ, trông cũng chỉ là học sinh năm nhất bình thường.”
Có lẽ vì Charlotte không đối xử quá đặc biệt với Harry, hai người sau khi chia sẻ kẹo đã thuận lợi bắt đầu trò chuyện. Charlotte trước đó đã đoán không sai, Harry lớn lên ở thế giới Muggle, nên hoàn toàn mù tịt về thế giới pháp thuật.
Sau đó Ron cũng đến, khi anh ấy thô lỗ muốn nhìn vết sẹo của Harry thì bị Charlotte nhéo một cánh tay.
“Tớ xin lỗi, Harry. Ron anh ấy không hiểu chuyện lắm.” Charlotte nhìn Harry, người kia lắc đầu, gạt tóc mái trên trán ra, để lộ vết sẹo hình tia chớp.
Ron sau đó mới nhận ra mình đã thất lễ, cảm kích nhìn Charlotte dùng Quidditch để chuyển hướng câu chuyện.
Trước bữa trưa, cặp song sinh đến, và dẫn cô gái nhỏ mà họ tự hào đi để giới thiệu cô bé với những người bạn nhỏ của các “công trình vĩ đại” khác. Họ để lại Ron và Harry tiếp tục khóa phổ cập kiến thức về thế giới pháp thuật của Harry Potter.
“Lee Jordan là bạn thân của bọn anh, đã cho bọn anh không ít lời khuyên quý giá.” Khoang tàu của cặp song sinh là nơi tập trung các học sinh năm cuối của Gryffindor, trong đó có những đồng đội Quidditch của họ, cùng với những người bạn thân cùng nhau gây ra các trò đùa.
Charlotte đưa tay bắt tay với Lee Jordan, sau đó bị George kéo đến trước mặt một cô gái. “Angelina Johnson, là Truy thủ của Gryffindor, vua ghi điểm.” Angelina là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa vóc dáng rất đẹp, là vóc dáng mà Charlotte nhỏ nhắn ao ước.
“Đội trưởng của bọn anh, Oliver Wood.” Wood là một người rất yêu Quidditch, Charlotte nhìn anh ấy ôm cây chổi chăm sóc đầy vẻ yêu quý, gật đầu.
Sau khi mọi người được giới thiệu, Charlotte bị cặp song sinh kẹp giữa họ, nghe họ phấn khích giới thiệu.
“Đây là công chúa nhỏ của bọn tớ.”
“Người bạn đồng hành tốt nhất của bọn tớ.”
“Tiểu thư Char ngọt ngào của bọn tớ.”
“Charlotte Garcia.”
Mọi người ở đây đều rất hứng thú với cô em gái mà cặp song sinh luôn nhắc đến, vây quanh Charlotte trò chuyện rất lâu, cho đến khi gần đến ga và cần thay áo choàng thì Charlotte mới được các anh chị thả đi.
“Chúng ta gặp nhau ở buổi tiệc nhé.”
“Bàn dài Gryffindor chào đón em.”
Tiễn cặp song sinh, Charlotte quay lại giữa Ron và Harry, lắng nghe họ kể về chuyện gặp Malfoy vừa rồi.
“Đừng giận Ron, anh ấy không hiểu niềm vui của gia đình chúng ta đâu.” Vỗ vai Ron, Charlotte nhìn chiếc túi phồng lên ở trước ngực Ron, vẻ mặt trầm tư.
……………………..
Năm ba, là cặp song sinh 13t nhỉ, Char cùng tuổi với Ron thì mới có 11t, móaa yêu siêu sớm, toy muốn báo chính quyền =)))))