Không có cặp song sinh quậy phá ở Trang trại Hang Sóc, thời gian trôi đi đặc biệt chậm chạp. Đó là suy nghĩ của Charlotte mỗi khi cô ngẩng đầu khỏi sách và nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiếu đi những âm thanh ồn ào gọi cô cùng chơi mỗi khi cô đang chuyên tâm đọc sách, đáng lẽ cô có thể tập trung hơn để đọc xong cuốn "Thuốc Độc và Đồ Uống Ma Thuật" đang cầm trên tay (đây là cuốn sách cũ mà Bill và Charlie đã dùng, vì hư hại nặng nên đến lượt Percy thì đành phải mua một cuốn sách cũ khác). Thế nhưng, Charlotte vẫn quen cứ mười lăm phút lại ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần.
Molly đang chuẩn bị bữa tối, nhìn Charlotte đang ngồi bên cửa sổ không nói một lời từ phòng bếp, trên mặt bà nở một nụ cười dịu dàng.
“Nếu không xem được nữa, con có thể tìm Ginny chơi cùng?” Gần đây Ginny mê mẩn món đồ chơi nữ phù thủy nhỏ mà Bill mang về từ Hogsmeade, thứ có thể giúp cô bé học cách trang điểm.
“Không đâu mẹ Molly thân yêu, con không có hứng thú với việc tết tóc đâu ạ.” Charlotte lật trang sách, khó khăn đọc nội dung từ trang giấy bị vẽ bậy.
Molly hiển nhiên không mong Charlotte sẽ chấp nhận đề nghị của bà, dù sao cô bé chơi thân với cặp song sinh thì sẽ ít có hứng thú với đồ chơi con gái. Ngoài đọc sách, cô bé chỉ thích đi theo hai tên nhóc nghịch ngợm gây chuyện, hoặc vùi đầu nghiên cứu những phát minh nhỏ của chúng. Mặc dù ba đứa trẻ cho rằng mình đã giấu rất kỹ, nhưng những chuyện xảy ra ở Trang trại Hang Sóc làm sao có thể giấu được Molly?
Đêm khuya, khi lũ trẻ đã ngủ, là khoảng thời gian Molly và Arthur ở bên nhau. Molly nhắc đến tình cảm giữa Charlotte và cặp song sinh, mặt mày bà đều rạng rỡ.
“Hầu như cách một ngày lại có thư, trời mới biết ba đứa trẻ này có chuyện gì mà nói mãi không hết.” Molly pha trà đỏ, đưa cho Arthur. “Anh nói sau này… Charlotte liệu có yêu một trong hai đứa chúng không?”
“Bọn trẻ còn nhỏ mà Molly.” Arthur không bận tâm, bọn trẻ mười một và chín tuổi, nói những chuyện đó còn quá sớm.
“Cũng phải, chỉ là trước đây Percy khai giảng Charlotte cũng không buồn như vậy đâu!” Nếu Charlotte nghe thấy, cô bé sẽ nói đó là vì Percy, từ khi trở thành anh cả trong nhà, lần nào cũng ngăn cản những thí nghiệm nhỏ của cô. Đối với Charlotte, người anh này quả thực là một người bảo thủ, chẳng vui chút nào.
“Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.” Arthur vỗ nhẹ tay Molly đặt trên bàn. “Dù thế nào, chỉ cần chúng hạnh phúc là được.” Khoảng cách lũ trẻ lớn lên và rời tổ còn rất nhiều năm nữa, làm cha mẹ chỉ cần hướng dẫn đúng lúc là đủ, chúng có con đường riêng của mình để đi.
Lúc này, trong giấc ngủ, Charlotte trở mình. Trong mơ là cảnh cô cùng cặp song sinh trốn trong phòng thí nghiệm để làm bánh quy nghịch ngợm, giữa hơi thở phảng phất còn cảm nhận được mùi bánh quy thơm ngọt.
……………………
2 năm sau
Sinh nhật mười một tuổi của Charlotte là một ngày đẹp trời nhất vào tháng Năm. Đó là lời Arthur nói sau khi hôn lên má cô con gái nuôi nhỏ bé vào buổi sáng.
“Xin lỗi Charlotte bé bỏng, cha Arthur của con có việc đột xuất, tối mới về ăn sinh nhật cùng con được.” Arthur nắm bột Floo trước lò sưởi, vẻ mặt xin lỗi nhìn Charlotte đang cười rạng rỡ ôm món quà đầu tiên, đó là thư báo nhập học Hogwarts.
“Không sao đâu, cha Arthur yêu quý đi đường cẩn thận nhé, con cảm ơn quà của cha!” Vẫy tay chào tạm biệt Arthur, Charlotte không giấu được sự phấn khích, nhảy nhót đi đến bàn ăn. Trên bàn, Ron đang nhét thịt xông khói vào miệng, còn Ginny thì háo hức nhìn lá thư trong tay Charlotte.
“Thư Hogwarts à! Giống của Ron sao? Sang năm em cũng sẽ nhận được chứ?” Ginny ôm cánh tay Charlotte, cùng cô đọc nội dung lá thư.
“Đương nhiên rồi!” Charlotte xoa xoa mái tóc đỏ của em gái. Thói quen này được truyền từ George, là biểu hiện của tình yêu thương của anh chị dành cho các em. (Theo lời George)
“Cơ bản là giống hệt của Ron… Trừ cái tên, còn có…” Charlotte lật ngược phong bì, một chiếc chìa khóa kim loại lạnh lẽo rơi ra.
“Đây là chìa khóa Gringotts.” Molly liếc nhìn, nghĩ một lát. “Chắc là cha mẹ ruột của con để lại, nghĩ là Bộ Pháp thuật vẫn chưa tìm được những người khác của gia đình Garcia, nên đã gửi đến cho con.” Còn về việc tại sao lại gửi cùng thư báo nhập học, e rằng là Dumbledore đã giúp đỡ một chút? Dù sao những người ở Bộ Pháp thuật đã nuốt không ít tài sản vô chủ, nếu không có Dumbledore giúp đỡ, Galleon mà vợ chồng Garcia để lại cũng sẽ không đến tay Charlotte.
“Mẹ Molly, cái này vẫn nên để mẹ giữ đi ạ.” Charlotte nhìn chiếc chìa khóa, nhìn Molly, người đã nuôi nấng mình như con gái, rồi đẩy chìa khóa về phía bà.
“Không được đâu con yêu.” Molly xoa xoa khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Charlotte. “Đây là di vật mà bố mẹ con để lại, chúng ta không thể nhận. Đừng có gánh nặng gì cả con nhé.” Molly ôm Charlotte đang có chút buồn bã. “Con cũng là con của chúng ta, chăm sóc con không cần báo đáp.”
“Con biết rồi… Con sẽ cẩn thận dùng tiền, sẽ không tiêu lung tung.” Charlotte gật đầu, bỏ chìa khóa vào túi. “Có lẽ có thể mua thêm mấy quyển sách?”
“Không được! Con hôm qua lại thức khuya đọc sách đúng không, trẻ con thức khuya sẽ không cao đâu! Con xem Ginny còn cao hơn con, thật không biết ai mới là chị.” Molly nhéo nhéo khuôn mặt vẫn còn mũm mĩm của Charlotte, trêu chọc cô bé vẫn lùn hơn Ginny một chút.
Charlotte liếc nhìn Ginny và Ron đang cười trộm, nhíu mũi, không nói gì, chỉ uống thêm một ly sữa mà cô ghét nhất trong bữa sáng.
Trở lại phòng, Charlotte ngồi vào bàn làm việc, cầm bút lông và bắt đầu viết thư. Cặp song sinh đã gửi cho cô những viên kẹo đủ màu sắc do chính họ làm, tất nhiên được chia thành loại bình thường và loại có nhân, đó là thành quả của họ trong học kỳ này.
“Gửi tiểu thư ngọt ngào của bọn anh.”
“Mặc dù không có bất kỳ viên kẹo nào ngọt hơn em.”
Đọc lại tấm thiệp Fred và George gửi, Charlotte cảm thấy cặp song sinh ở trường học điều học tốt nhất nhất định bao gồm cách nói lời ngon ngọt.
Cặp song sinh năm hai đã học được rất nhiều lời ngon ngọt, nhưng đối tượng sử dụng chỉ có cô em gái Charlotte thân yêu của họ. Đương nhiên, lúc này Charlotte vẫn chưa biết điều đó.
“Gửi Fred và George thân mến,
Nhận được quà của hai anh làm em không khỏi sợ sâu răng có thể tìm đến, nhưng kẹo vị đào vô cùng hợp ý em.
Còn những viên kẹo nghịch ngợm, em sẽ cố gắng tìm người để cùng thí nghiệm. Nhưng hai anh biết Ron hiện giờ không dám ăn bất kỳ viên kẹo không rõ nguồn gốc nào nữa, từ sau lần Giáng sinh trước hai anh làm anh ấy ăn nhầm kẹo răng chuột.
Hôm nay em nhận được thư báo nhập học Hogwarts, kèm theo thư còn có chìa khóa Gringotts mà bố mẹ em để lại. Mẹ Molly từ chối nhận nó, vì vậy em nghĩ sau này em sẽ có không ít tiền tiêu vặt để mua nguyên liệu thí nghiệm?
Thật mong nhanh đến tháng Sáu, như vậy chúng ta có thể tiếp tục những phát minh vĩ đại của mình.
Yêu hai anh, Charlotte.”
……………………
Bảo tác giả hành văn non là phải, đoạn bà Molly và chồng nhắc tới chuyện Charlotte liệu sau này có yêu cặp song sinh không thật sự hơi gượng ép, vì sống chung một gia đình từ nhỏ, lại coi như con gái ruột, lẽ ra họ nên suy nghĩ rằng Char sẽ yêu một người khác chứ không phải hai anh em này, thật ra để họ suy nghĩ theo hướng yêu đương cũng được, nhưng cần một lời giải thích rõ ràng hơn chứ không nên tùy tiện vậy, rất dễ khiến độc giả hoang mang với phản cảm, như kiểu đáng lẽ có lý do chính đáng nhưng tác giả cắt mất đoạn lý do rồi nhảy thẳng sang kết quả vậy. Xin lỗi nhé tui đọc quá nhiều truyện nên thực sự sẽ khá khó tính, đoạn này làm tui cấn nên tui nghĩ sẽ có một số người như tui, các bạn không chỉ rõ nhưng tui chắc rằng các bạn sẽ có cảm giác như truyện không quá mạch lạc, mỗi chi tiết nhỏ như này càng nhiều sẽ càng cho chúng ta cảm giác đó.
Nếu thấy hoang mang đoạn này, hãy nhớ lại chương 1 khi bà Molly nhận nuôi Char cũng không hẳn là vì muốn nuôi cô thành con gái ruột, mà bà chỉ là muốn cho Char một mái ấm cũng như trả ân tình cho bố mẹ Char, vậy bà có suy nghĩ sau này cô thành con dâu cũng không phải không được, bà đối xử tốt với cô bé đơn giản vì cô bé đáng yêu và ngoan ngoãn, cũng vì sự tốt bụng của bà, nếu bà thật sự rất yêu quý Char và muốn cô được gắn kết sâu hơn với gia đình bà thì việc mong sau này Char kết hôn với một trong các con trai sẽ là lựa chọn tuyệt vời, không tự nhận thức được nhưng thâm tâm rõ là mong chờ điều ấy
Được rùi, truyện không tránh khỏi có khuyết điểm, CP cả Fred lẫn George khá hiếm, nên tui sẽ tự tẩy não mình và đọc tiếp, như trên ấy, đó cũng chỉ là lý giải của tui để truyện mạch lạc và hợp lý thêm thôi, các babie không thích kiểu lảm nhảm tẩy não này của tui cũng như văn phong của tác giả thì hãy rời đi sớm nhé, tui phun tào rùi nên mong mấy babie không phun tào nữa, mãi iu