• Nguồn: Wikidich
• Editor: twogjco.
• Truyện sẽ có nhiều lỗi sai và xưng hô gây rối loạn, tớ sẽ beta lại khi có thời gian ạ.
● Chưa có sự cho phép của tác giả khi đăng tải truyện vui lòng không reup ạ.
Văn án
Đồng Bối Bối là một "cá mặn chính hiệu": sống lạc quan, yêu tự do, thích ăn ngon ngủ kỹ, ghét bon chen công việc. Mơ ước lớn nhất đời cậu là... không cần đi làm vẫn có người nuôi.
Tần Lĩnh thì là mẫu đàn ông "cắm rễ" trong văn phòng: lấy deadline làm tín ngưỡng, laptop làm người yêu, sự nghiệp chính là cuộc sống.
Hai người gặp nhau, mắt vừa chạm đã thấy hợp:
— Cậu cần một ông chồng đẹp trai, có tiền, dễ bảo, chịu chu cấp, không làm phiền mình.
— Hắn lại cần một người bạn đời ngoan ngoãn, không drama, đừng hỏi han, đừng kiểm soát, miễn về nhà có cơm nóng canh ngọt là được.
Thế là hai bên ký vào một tờ “hợp đồng kết hôn một năm” với tinh thần “hợp thì sống tiếp, không hợp thì đường ai nấy đi”.
Rồi một năm trôi qua…
Đồng Bối Bối bắt đầu thấy lạ.
Tần Lĩnh dạo này về nhà quá đều đặn. Không chỉ về, còn ôm cậu, hôn cậu, thì thầm mấy câu ngọt lịm như:
— “Bối Bối, tôi nhớ em.”
— “Bối Bối, hôm nay muốn ôm em ngủ.”
Ơ??? Cậu chỉ là cá mặn thôi mà, ai cho phép hắn lãng mạn dữ vậy?? Ngủ mười tiếng còn không đủ, bị hắn dính như sam, mệt mỏi quá trời!
Tần Lĩnh thì cũng thấy khó hiểu.
— Sao Bối Bối chưa từng hỏi pass điện thoại hắn?
— Không kiểm tra ví tiền?
— Không hề ghen khi hắn đi công tác chung với thư ký nữ?
Hắn nhìn đám bạn quanh mình: kết hôn rồi ai cũng từng bị vợ bắt quỳ ván giặt, còn hắn thì... vẫn chưa bị gì hết. Thấy hơi bất an ghê.
Một ngày nọ, khi Đồng Bối Bối vừa định uyển chuyển bảo hắn:
— “Anh à… em thấy chúng ta… nên giữ khoảng cách một chút…”
Thì Tần Lĩnh đã lườm cậu, siết eo kéo sát lại, trịnh trọng tuyên bố:
> “Ly hôn? Em dám mơ!”
---
📌 Chỉ dẫn khi đọc:
+Song xử, full đường, ngọt đến ê răng
+Chủ thụ, cá mặn nhưng quắn quéo
Hôn nhân hợp đồng mà thành... hợp đồng trọn đời 😘
🔍 Tag: đô thị tình duyên, ngọt ngào, cưới trước yêu sau, vợ chồng hợp đồng, không drama – chỉ có yêu thương 🫶
✨ Một câu chốt hạ:
Lấy chồng giàu không đáng sợ, đáng sợ là chồng vừa giàu vừa dính người — trốn không thoát, chạy không xong!