Vừa lúc nấu xong cơm, Đồng Bối Bối định bụng sẽ được an an tĩnh tĩnh ăn một bữa.

Vừa ngồi xuống bàn, điện thoại rung lên — ghi chú “Tương thân Tần tiên sinh” hiện thông báo tin nhắn mới.

 Tần Lĩnh: Chào.

 Bối Bối: Chào anh.

 Tần Lĩnh: Chiều nay xin lỗi.

 Bối Bối: Không sao ạ.

 Tần Lĩnh: Đang làm gì?

Cậu khựng một chút, hơi bất ngờ. Vốn nghĩ sau buổi gặp gỡ vội vàng ấy, nếu cậu không chủ động, bên kia có lẽ cũng sẽ im lặng, kết thúc nhẹ nhàng như bao cuộc tương thân khác. Không ngờ vị Tần tiên sinh này lại chủ động nhắn tin, xem ra cũng có chút thành ý.

Lại nói, mặt mũi người ta đúng thật là quá hợp mắt mình.

 Bối Bối: Đang ăn cơm.

 Tần Lĩnh: Tự nấu?

 Bối Bối: Vâng ạ.

 Tần Lĩnh: Cho tôi xem thử được không?

Đồng Bối Bối hơi sửng sốt. Yêu cầu này hơi… kỳ quặc, nhưng cũng không phải quá riêng tư gì. Dù sao cũng là lần đầu tương thân, cậu không biết mấy người “trong vòng” trò chuyện kiểu gì. Cậu cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh bàn ăn rồi gửi qua.

Một bữa tối đơn giản: hai món một canh, thêm một phần cơm trắng nóng hổi. Món mặn là thịt viên hầm cải thảo, món chay là cải xanh xào. Canh là trứng nấu rong biển, nước trong veo, lác đác vài lát hành lá thái nhuyễn.

Dù chỉ là bữa cơm cho một người, nhưng bày biện rất gọn gàng, nhìn vào thấy ngay người này sống có nề nếp.

 Tần Lĩnh: Nấu khéo đấy. 

 Bối Bối: Cảm ơn anh.

Một lúc sau, lại có tin nhắn mới.

 Tần Lĩnh: Có thể chấp nhận sau khi kết hôn sẽ toàn thời gian ở nhà không?

Đồng Bối Bối đang gắp cải thìa liền khựng lại.

Hỏi vậy là sao? Phỏng vấn tuyển vợ à?

Nhưng cậu không thấy phiền, ngược lại có chút hứng thú. Cậu nghĩ nghĩ rồi gõ:

 Bối Bối: Dạ có ạ. Có thể tiếp nhận chuyện đó.

Gần đây, mục tiêu sống rõ ràng nhất của cậu chính là: từ chức – kết hôn – làm cá mặn chính quy. Nếu có thể lấy một người chồng vừa đẹp trai vừa giàu có, cho mình sống cuộc sống tiêu tiền nội trợ thì… xin lỗi chứ, để cậu gật đầu 300 cái luôn cũng được.

Ngay sau đó là một tin nhắn nữa:

 Tần Lĩnh: Cũng có thể chấp nhận chồng thường xuyên đi công tác không ở nhà?

 Bối Bối: Dạ được ạ.

Dù sao nếu đã xác định một người phải dốc sức bên ngoài, thì người ở lại cũng phải toàn lực giữ gìn trong nhà. Cậu hiểu điều đó.

 Tần Lĩnh: Tôi hi vọng bạn đời của mình có tính cách tốt.

Đồng Bối Bối hơi nhíu mày.

“Tính cách tốt” là thế nào? Khái niệm này quá rộng, ai chẳng nói mình tính tốt? Cậu không dám chắc mình có khớp kỳ vọng không, nên suy nghĩ một lúc rồi gõ vài dòng tự giới thiệu:

 Bối Bối: Em năm nay 27 tuổi, cao 1m81, thuộc 0. Làm việc ở đơn vị sự nghiệp. Tính cách ôn hoà, không thích cãi vã hay tranh luận với ai. Ngày thường khá hướng nội, ở nhà luyện yoga, dọn dẹp, nấu ăn, đọc sách.

Mong muốn tìm một người tôn trọng sở thích của mình, không ép em phải giao thiệp hay kiếm tiền nuôi gia đình.

Cậu hơi lười, không giỏi đôi co, cũng không thích cãi nhau.

Gửi xong, cậu đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.

Không lâu sau, một tin nhắn ngắn ngủi được gửi đến:

 Tần Lĩnh: Hiểu rồi.

Chấm hết.

Không thêm gì nữa.

Đồng Bối Bối cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình, chờ đợi... nhưng không thấy gì thêm.

Không thích hợp à?

Hay là cậu nói hơi nhiều?

Có phải trông chán quá không?

Cậu lại nhớ tới Tiêu Dung — người được cho là tình nhân tin đồn của sếp mới trong công ty. Tiêu Dung hướng ngoại, hoạt bát, ăn nói sắc sảo, rất nhanh đã kết bè làm quen, được mọi người chú ý. Còn cậu thì… đến tên đồng nghiệp cũng chưa nhớ hết, đi làm như con thằn lằn bám tường, lặng lẽ mà vô hình.

Mọi người từng nói cậu giống con lười trong phim Zootopia. Không phải vì chậm chạp, mà vì... không hề có cảm xúc rõ ràng.

Nhưng cậu đâu phiền. Từ trước tới nay, Đồng Bối Bối vẫn hiểu rõ mình là người thế nào.

Chỉ là — khi đứng trước một người lớn lên hợp gu cậu như vậy, mà bị chê nhạt thì… vẫn hơi hụt hẫng.

Lại nhìn màn hình trống, cuối cùng thở dài. Thôi vậy.

Đang định nhắn cho Mẫn Hằng kể sơ tình hình, thì một tin nhắn khác bất ngờ bật lên.

 Tần Lĩnh: Tôi nghĩ kỹ rồi. Em rất phù hợp với những điều tôi đang tìm ở một người bạn đời.

Đồng Bối Bối mở to mắt.

 Tần Lĩnh: Tôi 32 tuổi, cao 1m89, 1, đang điều hành công ty riêng.

Thường xuyên đi công tác, tính cách khá tẻ nhạt. Về nhà là để ngủ.

Không giỏi chăm lo cuộc sống cá nhân. Ưu điểm duy nhất chắc là thu nhập ổn định.

 Tần Lĩnh: "Mong muốn bạn đời có thể chăm sóc nhà cửa, không oán trách khi tôi vắng nhà. Khi tôi về, hy vọng nhà cửa gọn gàng, ấm áp.

Tôi sẽ phụ trách toàn bộ chi phí nhà cửa, xe cộ, bất động sản. Mỗi tháng sẽ gửi một khoản tiền cố định để em chi tiêu, nhưng trong phạm vi hợp lý".

Đồng Bối Bối đọc xong, không biết sao, cậu lại… có chút rung rung trong lòng.

Người đàn ông này… không phải mẫu hình lý tưởng trong mơ của cậu sao?

Vừa lạnh vừa có tiền. Vừa không rảnh vừa rộng rãi.

Quan trọng nhất là... muốn tìm một người ở nhà làm cá mặn.

Cậu lập tức đặt điện thoại lên ngực, nằm vật ra ghế sô-pha.

Cá mặn gặp được bao nuôi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play