Tần Lĩnh nhận ra, đối tượng xem mắt mà Sở Hoài Nghiêm giới thiệu lần này—quả thật là một người rất phù hợp để cùng sống chung dưới một mái nhà.

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng nhìn về phía Đồng Bối Bối. Chờ cậu nói xong, hắn mới chậm rãi mở lời:

“Nếu chúng ta thật sự có thể phát triển đến bước kết hôn, mỗi tháng tôi sẽ đưa cậu năm vạn. Nếu không tiêu hết thì cứ để dành.”

Đồng Bối Bối xưa nay không phải người thích tranh giành, huống hồ đối phương nói rõ là “nếu”.

Được thôi, năm vạn thì năm vạn.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, cả hai bắt đầu trò chuyện về công việc của mình.

Tần Lĩnh nói rằng hắn khởi nghiệp từ thiết kế, hiện nay công ty đã mở rộng ra nhiều ngành, chủ yếu tập trung vào bất động sản và trang trí nội thất.

Đồng Bối Bối không rành lắm chuyện làm ăn, chỉ đơn giản kể:

“Em làm ở ‘Lục Nguyên’.”

Tần Lĩnh gật đầu. Hắn biết công ty đó—một đơn vị bất động sản nhà nước có cổ phần lớn.

“Em là công chức biên chế, làm ở bộ phận nghiệp vụ. Nhưng thực ra ngày thường không có việc gì nhiều, khá nhàn.”

Nói đến đây, Đồng Bối Bối hơi ngập ngừng, như nhớ ra điều gì, ngập ngừng nói:

“Có chuyện này...”

Tần Lĩnh ra hiệu: “Cứ nói.”

“Thật ra em không thích môi trường ở đơn vị hiện tại lắm. Nếu sau này kết hôn, em muốn nghỉ việc.”

Tần Lĩnh mỉm cười: “Vừa hay, tôi cũng đang cần một người lo việc trong nhà.”

Đồng Bối Bối cũng cười. Quả thực là vừa vặn.

Bữa cơm hôm đó kéo dài không nhanh không chậm, nhưng nội dung trò chuyện thì luôn xoay quanh cuộc sống thường nhật và những kỳ vọng trong hôn nhân tương lai của mỗi người.

Càng trò chuyện, họ càng phát hiện ra—hai người như hai mảnh ghép đối xứng, khớp nhau hoàn hảo.

Tốc độ trò chuyện vừa đủ, không khí cũng vừa phải.

Tần Lĩnh rất hài lòng.

Đồng Bối Bối cũng vậy.

Ăn xong, cả hai lại ngồi thêm một lát, uống trà tiêu thực, tiếp tục trò chuyện những chuyện vụn vặt gần đây, nhân tiện tìm hiểu thêm về tính cách của nhau.

Mãi đến ba giờ chiều, trợ lý Lý bước vào, nhắc nhở Tần Lĩnh sắp đến giờ họp.

Tần Lĩnh quay sang nói với Đồng Bối Bối:

“Hôm nay nói chuyện rất vui.”

Rồi đứng dậy.

Đồng Bối Bối cũng đứng lên, biết cuộc gặp hôm nay sắp kết thúc.

Thấy cậu không mặc áo khoác trong ngày đông giá lạnh, Tần Lĩnh đoán cậu lái xe đến, bèn chủ động đề nghị:

“Cùng xuống lầu nhé.”

“Xe em đậu ở tầng hầm.” Đồng Bối Bối đáp.

“Tôi đi xuống tầng một.” Tần Lĩnh nói.

Trong thang máy, hắn lịch sự chắn cửa, để Đồng Bối Bối vào trước. Cậu nhẹ giọng cảm ơn.

Khi đến tầng một, Tần Lĩnh vẫn không rời đi, mà cùng cậu xuống hầm.

“Chào tạm biệt.” Đồng Bối Bối bước ra khỏi thang máy.

Tần Lĩnh gật đầu, dõi mắt nhìn theo.

Cánh cửa thang máy dần khép lại.

Trên đường lên lại văn phòng, Lý Mông cười nói:

“Tần tổng, hôm nay gặp gỡ với Đồng tiên sinh có vẻ rất thuận lợi.”

Tần Lĩnh tâm tình không tồi. Ám ảnh từ mối quan hệ cũ dường như chỉ trong nửa ngày hôm nay đã tan biến gần hết.

Hắn dặn Lý Mông:

“Từ nay mỗi tuần để trống cho tôi hai buổi chiều.”

Hắn muốn tiếp tục gặp gỡ, ăn cơm, và tìm hiểu thêm về đối tượng xem mắt này.

Lý Mông vui vẻ nhận lời:

“Dạ được, em sẽ sắp xếp.”

---

Trên đường lái xe về, Đồng Bối Bối vừa nghêu ngao hát theo ca khúc phát trong xe, vừa gọi cho Mẫn Hằng, kể lại buổi gặp mặt hôm nay.

“Anh ấy rất được.” Đồng Bối Bối nói.

Mẫn Hằng sững người:

“Cậu biết anh ta là ai không?”

“Là ai?”

“Hắn chính là chủ tịch tập đoàn Lộc Sơn! Mà Lộc Sơn là đối tác hàng đầu của bên cậu đó!”

“…Lộc Sơn?” Đồng Bối Bối hơi kinh ngạc.

Nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu thản nhiên nói:

“Nếu sau này thật sự đến được bước kết hôn,thì tôi với anh ấy cũng chỉ là mối quan hệ bạn đời. Lộc Sơn là tài sản cá nhân của anh ấy, không liên quan đến tôi.”

Mẫn Hằng nghe cậu nói mà tức muốn nghẹn:

“Có biết người ta bao nhiêu tiền không? Giàu hơn cái tên Sở Hoài Nghiêm kia cả chục lần!”

Đồng Bối Bối nghĩ nghĩ, rồi gật đầu:

“Giàu cũng tốt.”

Ít nhất chứng minh chuyện tiêu vặt năm vạn một tháng không phải nói khoác, cũng không sợ đang tiêu thì đột ngột cắt giữa chừng.

Mẫn Hằng nghe câu “Thật tốt” của cậu mà bật cười:

“Cậu đúng là con cá mặn chính hiệu. ‘Thật tốt’? Đúng là quá tốt ấy! Perfect! Wonderful! Ông trời rớt bánh bao có nhân cho cậu đó!”

Đồng cá mặn bình thản:

“OK, OK.”

Mẫn Hằng lập tức sửa lại thái độ hôm trước, hô to:

“Con cá vàng quý này, cậu phải cố mà giữ lấy!”

Đồng Bối Bối đang lái xe, giọng điềm đạm:

“Đừng nói người ta như thế. Anh ấy là đối tượng xem mắt, bọn tôi thấy hợp nhau nên mới muốn tiếp tục tìm hiểu thôi.”

“Rồi rồi rồi, cứ tiếp xúc nhiều vào. Tôi chờ ăn kẹo mừng của hai người!”

---

Không ngờ hôm sau đi làm, người phát kẹo mừng lại là người khác—Tiêu Dung.

Cả văn phòng rộn ràng như cái chợ. Bình thường có muốn buôn chuyện cũng còn dè chừng, nay thì ai nấy đều mồm năm miệng mười, nhốn nháo khắp nơi.

Thì ra Tiêu Dung đính hôn với Tổng Trọng!

Tiêu Dung có gia thế mạnh, một vị lãnh đạo cấp cao trong tổng công ty là người nhà của hắn. Còn Tổng Trọng là lãnh đạo trẻ tài năng, hai người vốn đã âm thầm mập mờ, nay chính thức đi đến chuyện cưới hỏi.

Tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào tháng sau.

Khi nhận hộp kẹo mừng, Đồng Bối Bối thở phào.

Tốt quá.

Chỉ mong sau khi Tổng Trọng có vợ rồi, sẽ không còn gọi cậu vào phòng làm việc riêng vô cớ nữa.

Tiêu Dung dường như cũng nghĩ giống vậy.

Lần đầu phát kẹo, thấy Đồng Bối Bối chưa đến, hắn cố tình phát lại lần hai. Còn đưa tận tay hai hộp kẹo, cười tươi nói:

“Tiểu Đồng, có người yêu chưa? Nếu chưa, để tôi giới thiệu cho.”

Đồng Bối Bối đón lấy, chỉ cười cười, không tiếp lời.

—Cậu chưa bao giờ đem chuyện riêng tư ra kể ở văn phòng. Cũng không muốn chuyện cá nhân của mình trở thành đề tài để người khác bàn tán sau lưng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play