Đồng Bối Bối để ý thấy vị Tần tiên sinh kia vừa đứng dậy đã lập tức cài lại nút áo vest, tác phong lễ độ, cử chỉ nho nhã, để lại ấn tượng vô cùng tốt.
Cậu bước tới gần, khẽ gật đầu chào hắn.
Đối phương cũng gật đầu đáp lễ, sau đó đưa tay ra hiệu: “Mời ngồi.”
Nam thanh niên đã dẫn Đồng Bối Bối vào nhà hàng liền nhanh nhẹn kéo ghế cho cậu. Đồng Bối Bối không khách khí, ngồi xuống rồi mỉm cười nói lời cảm ơn.
Tần tiên sinh giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi.”
Người kia đứng cạnh bàn, lễ độ chào hỏi: “Tôi họ Lý, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Lý.”
Đồng Bối Bối cũng gật đầu đáp lại, dáng vẻ lễ phép.
Tiểu Lý quay sang hỏi Tần Lĩnh: “Tần tổng, hiện tại có thể lên món được chưa ạ?”
Tần Lĩnh quay sang Đồng Bối Bối: “Có kiêng món nào không?”
Cậu thản nhiên đáp:"Em không ăn cay.”
Tần Lĩnh gật đầu, dặn dò trợ lý: “Món không cay.”
Tiểu Lý ghi nhớ rồi rời đi.
Cả nhà hàng rộng lớn lúc này chỉ có hai người họ.
Hôm nay Tần Lĩnh mặc một bộ vest đen, trang trọng và nghiêm túc. Trong khi đó, Đồng Bối Bối chọn chiếc sơ mi trắng đơn giản, phối cùng quần kaki màu nhạt, mang phong thái nhàn nhã.
Hai người khí chất hoàn toàn trái ngược, vậy mà khi ngồi đối diện nhau, lại không hề tạo cảm giác chênh lệch hay gượng gạo.
Tần Lĩnh vốn giỏi quan sát người, rất nhanh đã nhận ra sự hòa hợp ấy không đến từ hắn, mà là từ Đồng Bối Bối.
Gương mặt tuấn tú, ngũ quan thanh tú, đôi mắt trong trẻo như phản chiếu ánh sáng lấp lánh của băng tuyết mùa đông. Ánh nhìn dịu dàng ấy khiến người đối diện thấy yên bình, như thể có cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ tĩnh lặng.
Tần Lĩnh thừa nhận, dù không phải người dễ động lòng vì vẻ ngoài, nhưng khoảnh khắc ấy, hắn thực sự cảm thấy tim mình khẽ rung lên vài nhịp.
Hắn nói một câu rất đỗi thẳng thắn: “Cậu rất đẹp.”
Đồng Bối Bối hơi sững người, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra đối phương đang khen mình, liền mỉm cười: “Cảm ơn.”
---
Cơm được lần lượt dọn lên bàn. Tần Lĩnh bắt đầu chia sẻ: “Nửa tháng trước, tôi từng có một người bạn trai, gần như đã tính đến chuyện kết hôn.”
Đồng Bối Bối biết chuyện này. Tối qua Mẫn Hằng vừa mới kể, mà Mẫn Hằng lại nghe từ Sở Hoài Nghiêm.
Họ nói rằng, người mà cậu đang gặp mặt từng suýt kết hôn với một bạn trai chỉ mới hai tuần trước. Nếu đến mức bàn tính hôn sự mà vẫn chia tay, vậy lý do gần như chắc chắn là liên quan đến… tiền.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt bình thản hiện tại của Tần tiên sinh, hình như hắn chẳng mấy bận tâm.
Vừa ăn, hắn vừa kể:
“Tôi có hai căn hộ ở trung tâm thành phố. Một căn 120 mét vuông, một căn 380 mét. Tôi đề nghị trang trí lại căn nhỏ để làm nhà tân hôn, nhưng đối phương không đồng ý, nhất quyết đòi căn lớn hơn. Tôi không đồng ý.”
Đồng Bối Bối gật đầu lắng nghe, thái độ kiên nhẫn.
Tần Lĩnh tiếp tục: “Tôi thật sự không hiểu, hai người ở với nhau thì cần không gian lớn như vậy để làm gì. Tôi yêu cầu một lời giải thích hợp lý. Nếu có thể thuyết phục được tôi, thì ở căn lớn cũng không phải không thể.”
Hắn khẽ cau mày, giọng hơi trầm xuống: “Nhưng đối phương chẳng đưa ra bất cứ lý do nào, chỉ hỏi tôi rằng, có phải tôi không yêu anh ta.”
Đồng Bối Bối suýt chút nữa bật cười, may mà kịp kiềm lại. Cậu chỉ cười thầm trong lòng.
“Sau đó thì sao?” – Cậu hỏi.
“Thì tôi bảo anh ta đừng gây chuyện vô cớ.”
Tần Lĩnh kể tiếp: “Còn một việc nữa. Cậu ta mở miệng đòi tôi 30 triệu làm lễ hỏi.”
“Nếu tôi cưới một người phụ nữ, mà cô ấy sẽ gánh vác trách nhiệm sinh nở, nuôi dạy con cái trong hôn nhân, tôi sẽ không ngại đưa ra số tiền đó. Sẵn sàng, thậm chí là chủ động.”
“Nhưng cuộc hôn nhân mà tôi hướng đến rõ ràng không phải như vậy.”
Nghe đến đây, Đồng Bối Bối nhẹ giọng hỏi: “Tần tiên sinh hình dung cuộc hôn nhân lý tưởng của mình như thế nào?”
Tần Lĩnh trả lời thành thật: “Tôn trọng nhau như khách, phân công rõ ràng. Tôi lo bên ngoài, đối phương lo bên trong. Bao dung, thấu hiểu, cùng nhau điều chỉnh nhịp sống, rồi trong quá trình ấy, tình cảm dần được vun đắp.”
Đồng Bối Bối gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm. Cậu cũng mong đợi một kiểu hôn nhân như thế.
Tần Lĩnh nói tiếp: “Tôi từ chối 30 triệu, đối phương liền đề nghị chia tay. Tôi đồng ý.”
Nghe vậy, Đồng Bối Bối cũng nhẹ nhàng đáp: “Tần tiên sinh cứ yên tâm, em không yêu cầu sính lễ.”
Một đồng cũng không cần.
Cậu còn nói thêm: “Căn hộ 380 mét vuông quá lớn, chỉ có hai người sống thì 120 mét đã là rộng rồi.”
Câu tiếp theo cậu không nói ra miệng: thật ra cậu cũng có một căn hộ 96 mét vuông trong nội thành, hai phòng ngủ, hai người ở vừa đẹp. Nhưng đoán rằng kiểu đàn ông như Tần tiên sinh sẽ không thích ở nhà bạn lữ, nên thôi không nhắc đến. Dù sao nhà cửa đều là tài sản trước hôn nhân, không ai có quyền động vào.
Tần Lĩnh nghe tới đoạn Đồng Bối Bối nói “120 mét cũng hơi rộng”, liền lặng lẽ liếc nhìn cậu một cái. Thầm nghĩ Sở Hoài Nghiêm quả nhiên không nói sai — cậu này thật sự mộc mạc, trầm ổn.
Tần Lĩnh lại nhớ đến lúc trước liên hệ qua WeChat, cậu bảo năm vạn tiền tiêu vặt là quá nhiều.
Hắn nói: “Người trước, ban đầu tôi đưa cậu ta hai vạn một tháng. Liền bảo quá ít.”
Đồng Bối Bối không bình phẩm gì người cũ, chỉ khẽ nghĩ rồi đáp: “Mỗi người có một cách nhìn khác nhau về chi tiêu.”
Cậu nói tiếp: “Nếu em không cần lo liệu các khoản phí sinh hoạt lớn, thì một tháng một vạn chắc chắn là đủ rồi.”
Tần Lĩnh sửa lại: “Tôi không phải chỉ lo các khoản lớn. Tôi sẽ lo toàn bộ.”
Bao gồm tất cả từ điện nước, mạng, ăn mặc, giao tế, chi tiêu thường ngày…
Đồng Bối Bối thầm nghĩ, vậy số tiền hắn đưa, chẳng phải đúng nghĩa là tiền tiêu vặt sao?
À phải, hắn đã nói rõ là “tiêu vặt”.
Chỉ là hai người họ đang nói về hai kiểu “tiêu vặt” khác nhau mà thôi.
Cậu mỉm cười: “Vậy thì một vạn là quá đủ rồi.”
Cậu thuận miệng kể thêm: “Em không có nhiều bạn thân, các buổi tụ họp thường luân phiên nhau mời. Em cũng sống khá khép kín, không thích mua sắm, chi tiêu hàng ngày cũng không nhiều.”