Xét thấy tất cả những chuyển biến gần đây đều nhờ vào Tần Lĩnh, Đồng Bối Bối vẫn luôn suy nghĩ nên cảm ơn hắn thế nào cho phải.

Cậu hỏi Mẫn Hằng. Mẫn Hằng không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã tiến triển đến mức có thể "chống lưng" cho nhau. Bên kia điện thoại, cậu ta tấm tắc xuýt xoa, sau đó vội nghĩ một hồi, bày mưu tính kế:

"Mời hắn ăn cơm đi.”

Đồng Bối Bối cảm thấy việc này chẳng có thành ý gì mấy. Cậu và Tần Lĩnh quen nhau từng ấy thời gian, gần như lúc nào gặp nhau cũng là ăn cơm rồi.

Mẫn Hằng bực bội:

“Cậu là đầu cá ngốc à? Ai bảo cậu dắt hắn ra ngoài nhà hàng ăn? Hắn là một đại lão bản, ăn qua bao nhiêu khách sạn, nhà hàng sang chảnh còn thiếu gì? Cậu mời hắn ăn cơm thì cũng phải có điểm đặc biệt chứ?”

Nói đoạn, Mẫn Hằng hạ giọng nhấn mạnh:

“Làm hắn tới nhà cậu ăn!”

Giải thích thêm:

“Như vậy không chỉ khiến hắn hiểu hơn về cậu, mà còn kéo gần khoảng cách giữa hai người, lại cho thấy cậu là người có thành ý.”

Ý kiến hay!

Vì thế, sau khi cúp máy, Đồng Bối Bối cân nhắc kỹ từ ngữ rồi gửi tin nhắn cho Tần Lĩnh.

Ban đầu còn định lấy cớ mời Tần Lĩnh đến nhà xem tình trạng hồi phục của Ngưu Lang và Chức Nữ sau khi triệt sản, nhưng nghĩ lại thấy lý do đó quá nhạt nhẽo. Cậu dứt khoát nói thẳng: muốn cảm ơn Tần Lĩnh vì đã giúp đỡ ở trước mặt Chúc tổng, nhờ vậy mà dạo gần đây công việc ở đơn vị cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Để bày tỏ lòng biết ơn, mời hắn đến nhà ăn cơm.

Tần Lĩnh trả lời:

【Tự nấu?】

Đồng Bối Bối:

【Đương nhiên.】

Tần Lĩnh:

【Được.】

---

Sáng thứ bảy, Đồng Bối Bối dậy sớm, đi chợ gần nhà mua thật nhiều nguyên liệu tươi sống.

Mẫn Hằng còn gọi điện dặn dò:

“Cậu có rượu không đấy? Phải chuẩn bị.”

Đồng Bối Bối căn bản không uống rượu.

“Vậy chờ chút, tôi đưa qua cho.”

Mẫn Hằng nói như sấm giật.

Đồng Bối Bối nghi hoặc:

“Cơm trưa cần gì rượu?”

“Cậu tính chỉ ăn xong rồi mời người ta về à?” Mẫn Hằng chậc chậc, “Rượu là chất xúc tác tạo không khí đó! Tôi vừa khéo định đi dằn mặt Sở Hoài Nghiêm, đi ngang qua sẽ tiện thể đưa cho ngươi một chai.”

Nói xong liền định cúp máy.

Đồng Bối Bối vội vàng dặn:

“Nhớ đừng chọn loại nào nặng độ quá.”

Mẫn Hằng cười:

“Yên tâm, rượu vang đỏ thôi.”

“Leng keng.”

Mẫn Hằng đến nơi.

Tiểu mỹ nhân tóc xoăn yêu nghiệt không bước vào trong, chỉ đứng dựa người nơi khung cửa, lười nhác nhướng cằm về phía Đồng Bối Bối, trêu ghẹo:

“Thế nào rồi, sống chung với Kim Quy đó ra sao?”

Đồng Bối Bối cầm chai rượu trong tay, đáp:

“Cũng ổn.”

Dừng một chút, lại nhíu mày:

“Đừng gọi kiểu đó nữa.”

Mẫn Hằng bật cười:

“Chưa cưới mà đã bắt đầu thiên vị rồi kìa.”

Cậu ta giơ tay nhìn đồng hồ:

“Thôi, không nói nữa. Hôm nào đến chơi.”

Khó có dịp gặp, Đồng Bối Bối thuận miệng hỏi thăm:

“Cậu với Sở Hoài Nghiêm sao rồi?”

Mẫn Hằng đã xoay người bước vào thang máy, không quay đầu lại, tiêu sái đáp:

“Còn sao nữa, ngủ rồi chứ sao.”

Rồi ném thêm một câu:

“Tôi đây vội vàng đi ‘ngủ’ cùng hắn đây.”

---

10 giờ rưỡi, chuông cửa lại vang lên.

Tần Lĩnh tới.

Hắn mang theo một bó hoa được gói chỉn chu, kiểu dáng thường dùng để đến nhà ai đó chơi.

Đồng Bối Bối đón lấy:

“Cảm ơn.”

Tần Lĩnh lần đầu tới nhà Đồng Bối Bối.

Giống như hắn tưởng tượng: ấm áp, sạch sẽ. Nhưng cũng vượt quá kỳ vọng 

Toàn bộ căn hộ được phối màu theo tông trầm ấm, từng góc đều lộ rõ sự chăm chút; đồ đạc không nhiều nhưng sắp xếp cực kỳ gọn gàng, rõ ràng là sống một mình nhưng không hề cẩu thả.

Người ta vẫn nói, nhà ở phản ánh tính cách chủ nhân. Nhìn căn nhà này, Tần Lĩnh càng thêm chắc chắn, nội tâm Đồng Bối Bối cũng giống như chính cậu — trầm ổn, dịu dàng.

Trên sofa còn đặt một chiếc lồng nuôi thú.

Tần Lĩnh bước đến xem, bên trong lồng sắt xử lý cực kỳ sạch sẽ, có đầy đủ mọi vật dụng: bệ nhảy, vòng quay, bình nước, chén thức ăn, bồn đi vệ sinh, mùn cưa lót sàn… không thiếu thứ gì.

Ngưu Lang đang hăng say chạy vòng, Chức Nữ lại lúi húi trong đống mùn cưa.

Tần Lĩnh bật cười.

Quay đầu lại, thấy Đồng Bối Bối đang ôm bình cắm hoa ra ngoài. Cậu tháo giấy gói, cắm từng cành vào bình theo một trật tự hợp lý.

Chẳng mấy chốc, bó hoa đã biến thành một bình hoa tuyệt đẹp, đặt giữa bàn trà, hài hòa đến tự nhiên.

Đồng Bối Bối làm những việc ấy vô cùng thuần thục, không một chút lúng túng. Dọn dẹp xong, cậu cúi người gom giấy gói cùng lá rụng, dáng vẻ điềm nhiên, đôi mắt rũ xuống, thần sắc bình tĩnh.

Toàn bộ hình ảnh ấy khiến Tần Lĩnh ngây người.

Căn hộ này, khung cảnh này… chẳng khác nào bức tranh trong giấc mơ về một mái ấm hắn từng khao khát.

Đồng Bối Bối thu dọn xong, ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhè nhẹ với hắn.

Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Tần Lĩnh như bị gõ khẽ một cái.

Cậu vào bếp, Tần Lĩnh cũng theo vào, hỏi:

“Cần giúp gì không?”

Đồng Bối Bối quay đầu cười nhạt:

“Không cần, sắp xong rồi.”

Tần Lĩnh nhìn quanh căn bếp — sạch sẽ không tì vết, bề mặt đá hoa cương sáng bóng như mới, có thể soi gương được.

Khi món ăn dọn lên bàn, không chỉ phong phú mà trình bày cũng đẹp mắt, mùi vị thoảng qua đã khiến người ta thèm ăn. Hoàn toàn không thua kém đầu bếp chuyên nghiệp.

Tần Lĩnh thoáng kinh ngạc. Trong thời đại này, chỉ cần có tiền thì chẳng thiếu gì để ăn, mà một người đàn ông trẻ tuổi, đi làm bình thường, lại có thể bỏ công sức nấu ra một bàn đầy thế này… thật hiếm có.

Hắn hỏi:

"Rất thích nấu ăn sao?”

Đồng Bối Bối đáp:

“Ừm, sở thích ấy mà.”

Cá mặn thích nằm im bất động, nhưng không có nghĩa là không ăn. Mà cậu thì tin vào câu “Người là sắt, cơm là thép.” Ăn uống điều độ, nấu nướng hợp vệ sinh là điều rất quan trọng. Quan trọng hơn là, cậu thật sự thích món ngon.

So với đi làm, nấu ăn còn dễ chịu hơn.

Sau đó, Đồng Bối Bối hỏi:

“Anh có muốn uống rượu không?”

Tần Lĩnh nhướn mày:

“Có rượu à?”

“Bạn thân đưa.” Đồng Bối Bối đáp.

Tần Lĩnh gật đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play