Tần Lĩnh giơ tay vẫy, Đồng Bối Bối liền bước lại gần.

Người đàn ông bên cạnh Tần Lĩnh bất ngờ kêu lên: “Ơ? Đây chẳng phải là Tiểu Đồng sao?”

Đồng Bối Bối cũng hơi bất ngờ, gật đầu chào: “Chúc tổng.”

Chúc tổng nhìn qua lại giữa cậu và Tần Lĩnh, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Trùng hợp vậy? Tiểu Đồng cũng quen Tần tổng à?”

Đồng Bối Bối nhìn sang Tần Lĩnh, không đáp. Hắn hai chân tách nhẹ, tay cầm gậy golf, quét một cú nhẹ nhàng rồi nhìn theo bóng bóng lăn xa, sau đó mới ngoảnh đầu lại: “Ừ, Tiểu Đồng là bạn tôi.”

Dừng một chút, hắn cố tình giả vờ hỏi lại: “Chúc tổng cũng quen Tiểu Đồng sao?”

Chúc tổng lập tức cười niềm nở: “Không phải trùng hợp quá à, Tiểu Đồng làm ở Lục Nguyên đó.”

Tần Lĩnh gật đầu, ra chiều vừa chợt nhớ ra: “À, suýt thì quên mất.”

Ánh mắt Chúc tổng liên tục lướt qua lại giữa hai người.

Thật ra chỉ là tình cờ gặp, chào hỏi cũng xong, thấy Tần Lĩnh dường như có sắp xếp riêng, Chúc tổng cũng không tiện quấy rầy lâu, chỉ cười xã giao vài câu rồi rời đi.

Trước khi đi còn thân thiết vỗ nhẹ vai Đồng Bối Bối.

Cậu không nghĩ nhiều, chỉ thấy may là Chúc tổng đi rồi — dù sao cậu cố tình lặn lội ra ngoài là để gặp Tần Lĩnh, không phải đi xã giao.

Tần Lĩnh chờ Chúc tổng đi khuất, mới hỏi: “Biết đánh không?”

Đồng Bối Bối lắc đầu.

“Đánh thử hai cú?”

Đồng Bối Bối vẫn lắc đầu: "Em chỉ ra ngoài cho khuây khỏa thôi, anh đánh đi.”

Tần Lĩnh đặt gậy lên giá, tháo găng tay.

…?

Đồng Bối Bối hơi ngạc nhiên. Sao không đánh?

Tần Lĩnh nói: “Đi thôi, ra ven sông dạo một lát.”

Sân golf nằm sát đường đi bộ ven sông.

Đồng Bối Bối nghe vậy liền thấy vui trong lòng: “Được chứ.”

Đi dạo là có thể trò chuyện, mà trò chuyện chính là con đường để hiểu nhau — mà cuối con đường ấy, chính là kết hôn.

Cậu rất mong được kết hôn.

Và cậu biết, Tần Lĩnh cũng vậy.

---

Dù đang giữa mùa đông, nhưng năm nay trời lại ấm, không khí buổi tối không quá lạnh.

Tám giờ, ven sông vẫn có rất nhiều người đi bộ tập thể dục.

Đồng Bối Bối và Tần Lĩnh đi cạnh nhau, từ chuyện vừa gặp Chúc tổng, chuyển sang công việc của Tần Lĩnh và quan hệ giữa công ty hắn với Lục Nguyên, rồi cuối cùng là status cậu đăng lên vòng bạn bè lúc chiều.

Chuyện xảy ra ban ngày, Đồng Bối Bối thật ra đã sớm không để bụng, nên nói lại cũng nhẹ tênh, vài câu là hết.

Tần Lĩnh không ngờ cú gặp mặt tình cờ hôm thứ bảy lại kéo theo rắc rối như vậy. Hắn cũng không nghĩ Đồng Bối Bối lại xử lý thẳng tay đến vậy.

Hắn cười khẽ: “Em cũng gan đó.”

Chủ yếu là không ngờ Đồng Bối Bối lại chọn cách phản kích trực diện như vậy. Trước giờ tiếp xúc, Tần Lĩnh luôn cảm thấy cậu là người ôn hòa, chẳng giống kiểu sẽ gây xung đột.

Đồng Bối Bối nhún vai, hai tay cho vào túi áo: “Không còn cách nào khác.” Nếu là chuyện nhỏ thì bỏ qua, “Nhưng chuyện này dính vào danh dự, nếu không làm rõ thì không còn chỗ đứng trong đơn vị.”

Cho nên phải đánh trả, phải làm to ra để mọi người đều biết.

Cậu chỉ là lười, không phải nhút nhát.

Tần Lĩnh quay sang nhìn Đồng Bối Bối, lần đầu tiên, sau vẻ ngoài nhã nhặn của cậu, hắn nhìn thấy một phần tính cách kiên cường và hắn rất thưởng thức điều đó.

Mãi đến khi về nhà, tắm xong chuẩn bị đi ngủ, Đồng Bối Bối mới sực nghĩ ra: buổi gặp tối nay, lại trùng hợp đến mức gặp Chúc tổng, có lẽ không phải ngẫu nhiên.

Tần Lĩnh… có phải là đang giúp cậu?

Cậu nằm trên giường, trân trân nhìn trần nhà, trong lòng dần dần hiện lên một cảm giác lạ lẫm — giống như chuyện của mình không còn chỉ do mình gánh, mà có người đang đứng sau làm chỗ dựa.

Không phải chia sẻ nữa, mà là… chống lưng.

Loại cảm giác này Đồng Bối Bối chưa từng quen thuộc, bởi từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen tự mình gánh vác.

Từ khi mẹ mất, cậu càng phải một mình xoay sở.

Nhưng giờ đây, giữa đêm đông, trong tim cậu lại bỗng ấm lên — một cảm giác rất mơ hồ, kỳ lạ nhưng thật sự dễ chịu.

Ấm áp.

Đồng Bối Bối khẽ thở ra, quay người, nhắm mắt.

Ban đầu cậu chỉ mong một cuộc hôn nhân, có một người bạn đời để cùng dựng một mái nhà. Nhưng bây giờ, thứ cậu mong đợi không chỉ là hôn nhân — mà là một người như Tần Lĩnh.

Hôm sau, hiếm khi Chúc tổng, người vốn chẳng bao giờ xuất hiện ở khu làm việc chung lại bất ngờ đến.

Trọng Diệu Huy suýt thì té ghế, vội vàng từ văn phòng lao ra, khúm núm đi bên cạnh.

Chúc tổng trông có vẻ thong thả, nhưng rõ ràng là có mục tiêu. Đi một vòng, cuối cùng dừng ngay chỗ của Đồng Bối Bối.

Đồng Bối Bối đang giả vờ bận rộn với bảng Excel tuy chẳng có số liệu nào nhưng Chúc tổng vẫn cười ha hả: “Bận rộn nhỉ?”

Cậu vội vàng đứng dậy.

Chúc tổng đặt tay lên vai cậu: “Thôi, khỏi cần đứng, cứ ngồi.” Lại còn phá lệ thân thiết, trò chuyện đôi câu. Trước khi rời đi còn nói thẳng giữa bao người: “Rảnh thì lên văn phòng tôi ngồi chơi.”

Cả văn phòng im phăng phắc.

Mọi người đều hiểu rõ: gió đổi chiều rồi.

Chờ Chúc tổng đi khỏi, trong khu làm việc liền trở nên “ấm áp” lạ thường. Người xung quanh bắt đầu chủ động chào hỏi, chia sẻ đồ ăn vặt, trò chuyện vu vơ. Như thể bỗng dưng ai cũng thân với Đồng Bối Bối lắm vậy.

Đồng Bối Bối hiểu rõ nguyên nhân. Người ta tiếp cậu, thì cậu cũng tiếp người ta. Không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh nhạt. Vừa đủ.

Từ đó, tin đồn về “Trong - Đồng - Tiêu” không còn nhắm vào cậu nữa, mà chuyển sang thành… Trọng Diệu Huy không xứng với cậu. Người ta thậm chí bắt đầu đoán ai sẽ là “tiêu phiên bản” kế tiếp.

Ngay cả Trọng Diệu Huy cũng không dám gọi riêng Đồng Bối Bối vào phòng nữa, Tiêu Dung cũng biến mất hẳn ở khu này.

Cuối cùng, Đồng Bối Bối cảm thấy nhẹ nhõm.

Cá mặn mà, đâu cần quá thân thiết. Chỉ cần biết cách nói chuyện, biết giữ khoảng cách vừa đủ — vậy là đã mạnh hơn nhiều người rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play