Cánh cửa khẽ vang, tay Giang Dữ Miên đang châm trà khựng lại, y ngước mắt nhìn qua.
Thoáng chốc mười năm đã trôi qua, Bùi Minh giờ đã mười tám tuổi. Y lần này bế quan năm tháng, khi gặp lại Bùi Minh chỉ cảm thấy hắn cao hơn trước rất nhiều. Y phục gấm vóc, mũ ngọc quan càng làm cho thiếu niên mười tám tuổi thêm tuấn tú, phong độ.
Y không biết phải dùng từ ngữ nào để tả một nam tử đẹp, nhưng Bùi Minh không nghi ngờ gì chính là người đẹp nhất mà y từng gặp trong cả hai kiếp.
"Sư tôn." Bùi Minh chắp tay cúi người hành lễ, sau đó mới đứng thẳng dậy, nở nụ cười nhạt: “Chúc mừng sư tôn xuất quan.”
Mười tám tuổi đúng là cái tuổi tràn đầy vẻ thiếu niên, nụ cười này càng đẹp đến khó tả.
Giang Dữ Miên mỗi năm đều bế quan vài tháng, khiến thời gian dường như trôi đi rất nhanh, mười năm thấm thoát đã qua.
Trong những năm qua, tính cách của Bùi Minh đã tốt hơn rất nhiều so với ban đầu. Khi gặp người nói chuyện cậu sẽ mỉm cười, không còn vẻ tĩnh mịch, đờ đẫn như trước. Điều này đối với Giang Dữ Miên không nghi ngờ gì là niềm vui lớn nhất.
"Ừm." Giang Dữ Miên gật đầu, cũng rót cho đệ tử một ly trà. Sau khi Bùi Minh ngồi xuống đối diện, y hỏi: “Dạo gần đây tu vi có tiến bộ không?”
"Thưa sư tôn, Ngự Không Thuật đã có chút thành tựu," Bùi Minh cung kính nói: “Vân Chu đã khống chế thành thạo.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play