Trong tiết đông lạnh thấu xương, vai chính bò ra từ khu rừng cổ đầy bùn lầy, áo quần rách rưới, chân trần dính đầy nước bùn dơ bẩn, cánh tay và cẳng chân lộ ra đều là vết thương.

Giang Dữ Miên chạm ánh mắt với đôi mắt đen láy và to tròn đó.

Đôi mắt trẻ con thường trong veo và hồn nhiên nhất, như của Quân Dạng vậy, ánh mắt ngây thơ và hoạt bát.

Thế nhưng, đôi mắt của thiếu niên vai chính gầy trơ xương, bôn ba trên đường hồi lâu, ăn không đủ no kia lại không hề có chút hoạt bát, vô lo nào của lứa tuổi này. Đôi mắt ấy cô quạnh như của một lão giả, đầy tử khí u ám.

Tim Giang Dữ Miên bỗng co rút đau đớn, áp lực nặng nề quấn chặt lấy lồng ngực, khó lòng tan biến.

Y không hiểu vì sao lại thế.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Trên người vai chính Bùi Minh dính đầy bùn đất, hắn cúi đầu, ngón chân hơi co lại.

Giang Dữ Miên biết Bùi Minh đã chạy trốn rất lâu. Lúc này gặp được người, mà toàn là tu sĩ chưa biết là địch hay bạn, nhất thời không dám cử động cũng là lẽ thường.

Y không kìm được nhìn đối phương. Trong sách viết, sau này khi Bùi Minh đúc kiếm đột phá Kim Đan, hắn sẽ trở thành đệ nhất tu sĩ, tu vi và quyền lực đều nắm trong tay, có thể nói là phong quang vô cùng.

Nhưng giờ đây hắn chỉ là một đứa trẻ đáng thương, toàn thân quần áo rách nát bò ra từ vũng bùn.

"Không nên là thế này," Giang Dữ Miên nghĩ.

Không ai đáng phải chịu đựng cực khổ như vậy khi còn nhỏ.

Gió lạnh vẫn không ngừng, y không hề do dự, cởi áo ngoài tiến lại vài bước.

Bùi Minh bỗng nhiên lùi lại, đôi mắt tĩnh mịch chết lặng kia gợn lên vài tia sóng, ánh nhìn đầy cảnh giác nhìn y.

Một đứa trẻ mới bước vào con đường tu hành không phải đối thủ của Giang Dữ Miên. Y trải áo ngoài ra, dùng thuật pháp trùm thẳng lên đầu Bùi Minh, đến mức mặt cậu bé cũng không lộ ra.

Vân Chu xuất hiện lần nữa, y quyết định đưa Bùi Minh về, dựa theo cốt truyện mà thu cậu bé làm đệ tử đích truyền.

"Sư đệ, đệ..." Quân Thiên Mạc thấy y bỏ đi vẻ lạnh nhạt ngày thường, ngay cả bệnh sạch sẽ cũng chẳng màng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

"Sư huynh." Giang Dữ Miên ngẩng đầu nhìn sang, bình tĩnh mở lời: “Ta với nó có duyên.”

Chỉ một câu "có duyên" đã dập tắt mọi thắc mắc.

Bùi Minh đang muốn giãy giụa ra khỏi tấm áo choàng bỗng khựng lại. Hắn không còn chút động tĩnh nào nữa, cứ thế mặc cho Giang Dữ Miên bế lên Vân Chu. Sau khi ngồi xuống, hắn co ro trong tấm áo choàng, bất động.

Ở nơi tuyết sơn lạnh giá này, các đệ tử trong môn phái thường mặc áo dày, hoa phục hoặc áo lông chồn. Còn những người thân phận không thấp hay những người tu vi cao như Giang Dữ Miên chỉ cần một chiếc pháp y đã có thể chống chọi được giá lạnh.

Vân Chu xuyên qua tầng tầng cấm chế, qua bao dãy núi rồi hạ xuống ở sâu trong núi tuyết.

Vân Già Phong cao ngất chót vót, đỉnh núi quanh năm bị mây mù mịt mờ che phủ, phảng phất như muốn tách biệt với thế gian. Ngay cả trong mắt các đệ tử Tuyết Sơn Phái, những người có thể ở lại đây chắc hẳn tính tình cũng cô độc, hẻo lánh.

Giang Dữ Miên không nghĩ nhiều đến những chuyện này.

Y thu Vân Chu lại. Vai chính đang được bọc trong áo choàng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt không chút gợn sóng, rồi rất nhanh lại cúi đầu, đứng im tại chỗ.

Trong sân có trận pháp bảo vệ, ấm áp như mùa xuân, ngăn cách hoàn toàn cái lạnh bên ngoài.

Sáng sớm trời vẫn còn tối đen. Trong phòng và ngoài sân, trên các giá đèn đều đặt minh châu. Linh lực từ đầu ngón tay y bay ra thắp sáng toàn bộ minh châu, khiến sân viện nhất thời bừng sáng, có thể nhìn rõ mọi thứ.

Y phục của y quá rộng so với Bùi Minh, vạt áo bị kéo lê trên đất, đôi chân trần lộ ra đầy bùn đất. Bò ra khỏi khu rừng cổ không phải là chuyện dễ dàng, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị bùn lầy nuốt chửng, vướng vào đó lâu dần có thể mất mạng.

May mắn Bùi Minh đã là tu sĩ mới nhập môn, bản thân có chút tu vi hộ thân nên mới không đến nỗi bỏ mạng trong đó.

"Đi nào, ta đưa con đi tắm." Giang Dữ Miên bước vào phòng, lên bậc thang rồi dừng lại, quay người nhìn ra sau.

Bùi Minh đang đứng tại chỗ lúc này mới chịu nhúc nhích.

Hắn cúi đầu đi, mắt dán chặt vào chân mình. Mỗi bước đi, những vệt bùn đất lại in dấu trên sàn. Bộ y phục trắng tinh trên người cũng đã dính đầy vết bẩn.

Lần theo ký ức được tiếp thu, Giang Dữ Miên đẩy cửa phòng.

Đây là phòng của nguyên chủ, Vân Già Phong chỉ có một mình nguyên chủ ở. Dù có những phòng trống khác nhưng phần lớn đều trống rỗng, ngay cả thau tắm cũng chỉ có ở đây.

Y vòng qua tấm bình phong lớn đi vào một góc phòng, nơi này được bao quanh bởi một tấm bình phong gập khác, thau tắm nằm ở bên trong.

Mặc dù có pháp thuật có thể dùng chú ngữ giữ thân thể sạch sẽ, nhưng nguyên chủ vì thói quen nên vẫn thường dùng thau tắm.

Bên cạnh thau tắm có một cái ghế cao, trên đó đặt một cái hộp gỗ đựng đậu tắm trà hoa để tiện dùng. Kế bên còn có một bình ngọc trắng trơn không chút hoa văn trang trí.

Giang Dữ Miên cầm lấy bình ngọc, nghiêng ra thau tắm đổ xuống, dòng nước trong bình không ngừng tuôn ra.

Với chiều cao của Bùi Minh thì chiếc thau tắm này quả thực hơi lớn, nên y không cần cho quá nhiều nước.

Y lại lấy ra một cái hộp nhỏ, đổ ra những viên hỏa tinh thạch đỏ sẫm bỏ vào trong nước. Chẳng lâu sau mặt nước đã bốc lên hơi nóng, nhanh hơn nhiều so với việc đun nước.

Y thử độ ấm bằng đầu ngón tay, cảm thấy vừa vặn thì dùng linh lực cách mặt nước lấy ra hỏa tinh thạch đặt gọn sang một bên. Lúc này y mới quay đầu lại gọi Bùi Minh: “Được rồi.”

Nhóc vai chính vẫn trầm mặc, từ nãy đến giờ chưa hề nói một lời.

Giang Dữ Miên lấy một chiếc áo ngoài trong phòng. Y rũ mắt suy tư, không rời đi ngay, nhìn về phía Bùi Minh: “Con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Thật ra những điều này y đều biết.

Bùi Minh vẫn đứng bất động trước thau tắm, ngẩng đầu nhìn y, chậm rãi mở miệng: “Bùi Minh, tám tuổi.”

Giọng nói khàn khàn hoàn toàn khác những đứa trẻ khác, âm thanh như đầy vẻ chết chóc u ám, không chút tinh thần phấn chấn.

“Nhà con ở đâu, trong nhà còn ai không?”

"Đông Châu bị yêu ma tàn sát bừa bãi, đều đã chết cả rồi." Bùi Minh khẽ cúi đầu, giọng nói không nghe ra bất kỳ sự bi thương nào.

Giống như những gì đã viết trong sách, vai chính đã giấu đi thân thế thật của mình. Giang Dữ Miên không bận tâm, y thực ra cũng định an ủi một chút nhưng dáng vẻ của Bùi Minh khiến y không biết nên nói gì, cuối cùng đành từ bỏ.

Trong sân chỉ lác đác vài cây cối hoa cỏ, tạo nên sự đối lập hoàn toàn với khung cảnh băng tuyết lạnh giá bên ngoài.

Trên cây treo những chiếc đèn lồng, thắp sáng cả gốc cây, còn dưới gốc cây là chiếc bàn đá bày bộ ấm trà.

Giang Dữ Miên thấy vậy liền ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà uống. Chưa kịp uống hết ly đã chợt nhớ ra một chuyện. Ở đây y không có quần áo vừa người cho Bùi Minh mặc.

Việc nhớ ra chỗ để tìm quần áo cũng không khó.

Hơn nữa, không hiểu vì sao, trừ những ký ức nguyên chủ để lại trong ngọc giản ra, hồi ức của y về những ngày tháng thoi thóp trong phòng bệnh kiếp trước dần trở nên xa xăm, mờ mịt, tựa như cách biệt rất lâu.

Ngược lại, ký ức của nguyên chủ lại càng thêm rõ ràng, ngay cả những ký ức chưa từng lưu lại trong ngọc giản cũng đang dần sống dậy, khiến thế giới này đối với y trở nên sống động hơn.

Ý thức được điều này, y thầm nghĩ liệu có phải là ký ức còn sót lại từ thân thể này không.

Lúc này, xung quanh lại trở nên tĩnh lặng, y cuối cùng cũng có thời gian để suy nghĩ: y đã đến đây, vậy nguyên chủ đã đi đâu?

Vấn đề này càng nghĩ càng khiến người ta lo sợ. Y đã chết mới đến thế giới này, chiếm giữ thân xác này. Nếu là linh hồn hoán đổi, lỡ như nguyên chủ đến thân thể của y…

Ánh mắt y trở nên ngẩn ngơ. Đây là một phỏng đoán cực kỳ tồi tệ, bởi vì thân thể kia của y khi chết đã mất đi tất cả sinh khí.

Kiếp trước, thân thể y từ nhỏ đã yếu ớt, đến 14 15 tuổi thì suy yếu đến mức phải nằm viện liên tục. Còn nguyên nhân bệnh tật thì chẳng tra ra được gì. Suốt mấy năm sau, y gần như chưa từng rời khỏi căn phòng bệnh đó.

Trà rót ra đã nguội lạnh.

Mọi suy nghĩ đều chỉ là phỏng đoán, hơn nữa cũng chẳng thể thay đổi được bất cứ điều gì. Giang Dữ Miên đứng dậy. Điều quan trọng trước mắt là giúp Bùi Minh lấy quần áo. Đệ tử đường hẳn là có người trông coi.

Vân Chu bay khỏi đỉnh núi cao, gió đêm gào thét bên tai, hơi thở lạnh buốt ập vào mặt. Cái lạnh mà người thường khó lòng chịu đựng ấy lại thổi tan đi chút ưu sầu phiền não trong lòng. Y thở hắt ra một hơi đục ngầu. Đã có cơ hội sống sót, y nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng ích gì. Dù sau này có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện của sau này.

Y giơ tay tạo ra một tấm chắn trước người, ngăn cản cơn gió lạnh thấu xương. Ánh mắt y không còn mờ mịt nữa, một lần nữa trở nên bình tĩnh.

Đệ tử đường vẫn sáng đèn. Hôm nay, người trông coi là đại đồ đệ của chưởng môn - Lâm Bất Giác, 16 tuổi đã học quản lý công việc của môn phái.

"Sư thúc." Cậu ta hành lễ. Dù còn là một thiếu niên nhưng qua ngôn ngữ và cử chỉ đơn giản có thể thấy tính cách cậu nhã nhặn, ôn hòa, đã phần nào mang dáng vẻ đoan chính của một quân tử.

Giang Dữ Miên nhận ra cậu, điều này có trong ký ức của nguyên chủ.

"Ta nhận một đồ đệ nên đến lấy ít quần áo cho nó, nam hài mới tám tuổi, hơi cao một chút." Y trực tiếp bày tỏ mục đích đến.

"Sư thúc đợi chút." Lâm Bất Giác không thắc mắc, quay đầu phân phó các đệ tử khác đi lấy đồ, còn dặn dò thêm một câu: “Lấy thêm một cái đệm nữa nhé.”

Thế mà Giang Dữ Miên lại quên mất, không ngờ Lâm Bất Giác lại cẩn thận đến thế.

Khác với các trưởng lão Kim Đan khác, nguyên chủ không có bất kỳ người hầu hay tùy tùng nào. Những việc vặt vãnh vốn dĩ người khác làm thì y tự lo. Vân Già Phong quanh năm chỉ có một mình y ở nên việc không có đệm chăn dự trữ cũng chẳng khó hiểu.

Sau đó Giang Dữ Miên được mời vào chỗ ngồi. Lâm Bất Giác rót cho y một ly trà, nói: “Y phục của đệ tử đích truyền cần phải đo rồi Chế Y Các mới làm được. Ở đây tạm thời chỉ có đồng phục học trò thôi ạ.”

Đệ tử Tuyết Sơn Phái dù là đệ tử bình thường hay đệ tử đích truyền, khi luyện công và trong giờ học buổi sáng đều phải mặc trang phục thống nhất. Giang Dữ Miên cũng biết điều này: “Ừm, cứ lấy đồng phục trước đã, những cái khác để mai tính.”

Trong lúc y đang nói chuyện, đệ tử lấy y phục đã đến, còn đưa cho y một tấm ngọc bài trắng. Đây là ngọc bài ghi tên họ mà chỉ đệ tử đích truyền mới có.

Lâm Bất Giác lại hỏi: “Sư thúc, nhận y phục cần ghi tên để tránh nhầm lẫn. Không biết sư đệ tên họ là những chữ nào ạ?”

"Bùi Minh" Giang Dữ Miên nói.

Lâm Bất Giác giơ tay triệu cây bút bên cạnh tới, cầm bút định viết tên lên ngọc bài. Cậu ta hỏi: “Sư thúc có thể nói rõ hơn một chút không ạ?”

Nghe vậy, Giang Dữ Miên định mở miệng, nhưng lời đến bên miệng lại chợt nhớ ra một chuyện. Y chỉ hỏi tên Bùi Minh, không hỏi cụ thể là chữ "Minh" nào. Có quá nhiều chữ đồng âm. Nếu cứ nói ra như vậy rất có thể sẽ khiến Bùi Minh nghi ngờ, dù sao chữ "Minh" đó được dùng đặt tên trẻ con thực sự không nhiều.

Y đành sửa lời, nói: “Hai chữ nào ta cũng không rõ lắm, đợi hỏi rõ rồi mai hãy viết.”

"Vậy chờ mai hãy viết ạ." Lâm Bất Giác đặt bút xuống, bưng mớ quần áo lại, trên cùng đặt một cái túi Càn Khôn. Cậu ta đếm sơ qua rồi nói: “Đây là bốn bộ quần áo mùa đông, cả ủng mùa đông cũng đủ cả rồi ạ.”

Trong túi Càn Khôn chính là chiếc đệm chăn mà Lâm Bất Giác đã cho lấy. Nói rồi cậu ta cũng đặt quần áo vào trong đó, hai tay nâng túi dâng cho Giang Dữ Miên.

Giang Dữ Miên nhận lấy túi Càn Khôn, nói: “Đa tạ.”

"Sư thúc khách sáo rồi." Lâm Bất Giác nở một nụ cười, gương mặt vốn đã hiền hòa như ngọc, nụ cười này lại càng như gió xuân thổi đến.

Giang Dữ Miên chẳng hề bất ngờ, trong sách từng miêu tả Lâm Bất Giác ở giai đoạn đầu là một quân tử khiêm tốn, phong thái nhẹ nhàng, có thể nói vừa đẹp trai vừa ôn hòa, là đại sư huynh có nhân khí rất cao trong số các đệ tử.

“Sư thúc đi thong thả.”

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy đệ tử, Vân Chu bay đi xa.

Lâm Bất Giác dẫn mấy tên đệ tử quay về liền nghe thấy họ khẽ thì thầm bàn tán.

“Giang sư thúc đúng là như vậy, thanh tao lạnh lùng, cứ như không ăn khói lửa trần gian vậy.”

“Ai bảo không phải. Hơn nữa, quả thật có chút kỳ lạ. Đã muộn thế này còn chạy đến lấy quần áo, lại còn nhận một đồ đệ mà ngay cả tên người ta viết thế nào cũng không biết. Chẳng hay đồ đệ này là kiểu người gì mà có thể khiến Giang sư thúc vốn ở mãi Vân Già Phong coi trọng đến thế.”

"Không nên bàn tán lung tung." Lâm Bất Giác ôn tồn ngắt lời họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play