Tháng Tám tuy chỉ còn lại một chút cuối cùng, nhưng trước khi tháng Chín đến, Nghiêm Dật vẫn rất nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ăn cơm cùng sếp. Quả đúng như lời anh nói, đồ ăn ngoài ăn nhiều rồi cũng ngán, thật ra tay nghề nấu nướng của Nghiêm Dật rất tốt, hắn cũng sành ăn, mê ăn, chỉ là trước đây một mình lười nấu thôi. Bây giờ có người ăn cùng rồi, nhiệt tình nghiên cứu món mới lại bùng lên.
Yên Quan Đình nhìn bữa trưa hôm nay: đậu hũ hấp gạch cua, sườn bò hầm nhừ, hàu nướng mỡ hành... không tự chủ được mà bắt đầu nghi ngờ cái ví tiền của Nghiêm Dật liệu còn sức chống đỡ không.
“Dạo này cậu còn đủ tiền tiêu không?” Thời gian trôi qua, Yên Quan Đình nói chuyện với Nghiêm Dật càng lúc càng thẳng thừng, dĩ nhiên trước đây anh cũng không khách khí gì, chỉ là vẫn giữ chừng mực, sự không khách khí chỉ nằm trong công việc thôi.
Nghiêm Dật đang bận dọn bữa, nghe vậy liền đáp luôn: “Đủ chứ, còn dư ấy.”
Yên Quan Đình lại liếc nhìn bàn đầy cao lương mỹ vị kia, thật sự chẳng tin nổi cái gọi là “đủ dùng” trong miệng Nghiêm Dật.
Vì thế anh nói: “Tôi trả cậu tiền cơm mấy hôm nay trước, tháng sau bắt đầu tính luôn vào lương, tôi sẽ dặn bộ phận tài chính.”
Tay Nghiêm Dật thoáng khựng lại.
Hắn nghiêm túc nhìn Yên Quan Đình: “Sư huynh, em làm cái này vốn để cảm ơn anh, nếu anh cứ tính toán như vậy thì em làm mấy món này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Yên Quan Đình ngước mắt: “Nếu lần đó tôi không cho cậu tiền thưởng, có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play