Sáng hôm sau, Hạ Thược dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi mang đến bệnh viện cho cha mẹ. Gãy xương động gân cần trăm ngày dưỡng thương, mà Hạ Chí Nguyên mới bị thương hôm qua, hiện còn đang đau đớn, đúng ra phải nghỉ ngơi cho tốt. Thế nhưng lúc Hạ Thược bước vào phòng bệnh lại thấy ông đang thở dài than thở.
“Cha làm sao vậy ạ?” Hạ Thược bước tới đặt bữa sáng xuống, vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, chỉ thấy bàn chất đầy quà cáp—nào là tổ yến, nhân sâm, toàn những loại thuốc bổ đắt đỏ!
Nhìn qua là biết những thứ này tuyệt đối không phải họ hàng thân thích mang đến. Trong lòng Hạ Thược đã đoán được phần nào.
Quả nhiên, Hạ Chí Nguyên thở dài, còn Lý Quyên thì vội an ủi: “Ông bớt than vãn đi, lo dưỡng bệnh là chính.” Nói rồi quay sang giải thích với Hạ Thược: “Sáng nay có ba người đến thăm, nhìn qua là biết không phải người thường. Có một cậu thanh niên chừng hai mươi, dáng dấp rất tuấn tú, nói là người của An Thân tập đoàn. Còn lại là một người đàn ông tầm ba mươi và một lão nhân, khí thế đều ghê gớm lắm, nhìn thôi đã thấy sợ. Có điều họ nói chuyện cũng dễ nghe, mang theo đống thuốc bổ này tới nhận lỗi, bảo là hôm qua đánh nhầm người. Cha con không muốn nhận mấy thứ này, nhưng họ vẫn để lại, lúc đi còn tự bỏ tiền viện phí.”
Nghe vậy, Hạ Thược đã đoán ra thân phận ba người kia, chắc chắn là Cao Nghĩa Đào, Tề lão và người thanh niên kia có thể là Hoa Thịnh. Tuy nhiên, là ai thì cũng không quan trọng, nàng chẳng hề để tâm. Chỉ không ngờ An Thân Hội lại chủ động đến tận nơi xin lỗi, còn mang theo nhiều quà cáp như vậy. Xem ra, việc hóa sát cho nhà họ phải tiến hành sớm hơn dự tính.
Sáng nay Trần Mãn Quán cũng gọi điện hỏi thăm, nói muốn tới bệnh viện thăm cha nàng, nhưng bị Hạ Thược khuyên không cần đến. Nếu ông ấy thật sự tới, sợ là cha mẹ nàng sẽ thấy khó xử.
“Ai, con không hiểu đâu.” Hạ Chí Nguyên lại thở dài, cuối cùng vẫn mở miệng, giọng yếu ớt: “An Thân tập đoàn thì lớn thật đấy, nhưng nghe nói bối cảnh xã hội đen. Đồ của mấy người như vậy, sao mà dám nhận chứ?”
“Không nhận thì biết làm sao? Đem vứt đi à? Lỡ đâu lại rước họa vào thân...” Lý Quyên lo lắng, “Mẹ chỉ mong nhà mình bình yên, tránh được chuyện gì thì hay chuyện đó.”
Nghe cha mẹ nói vậy, Hạ Thược chỉ mỉm cười trấn an. Lý Quyên sợ con gái lỡ lời với giáo viên, vội bảo nàng ăn xong thì mau đi học, kẻo trễ giờ. Hạ Thược dặn dò cha nghỉ ngơi cho tốt rồi mới rời bệnh viện. Vốn nàng đã dậy sớm, nay lại qua bệnh viện một chuyến, nên đến trường vẫn còn sớm. Vào lớp xong, nàng lại bước ra hành lang, tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực—chờ người.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play