Việc đến trại tạm giam thăm nom vào buổi tối là không hợp phép tắc. Nhưng nhà họ Vương dù sao cũng có chút đặc quyền.
Hiện tại Vương Quang Đường tuy nói không nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn chưa thể xuống giường, mọi chuyện đều cần người chăm sóc. Phan Trân đã xin nghỉ dài hạn ở đoàn văn công, ban ngày tự mình canh giữ bên giường bệnh chăm sóc trượng phu, không yên lòng để người khác nhúng tay. Bởi vậy, việc thăm nom Vương Trác, nàng được phê chuẩn, chỉ cần nàng có thể sắp xếp được thời gian, ban ngày hay ban đêm đều có thể.
Khi Phan Trân đi vào trại tạm giam, ánh mắt nhìn những người lính gác đều đầy vẻ đề phòng, nhưng vừa nhìn thấy nhi tử, ánh mắt nàng lập tức dịu đi, "Con trai, con thế nào? Ban đêm ngủ có khỏe không?"
Phan Trân ba ngày hai đầu đến thăm nhi tử, tình trạng của Vương Trác nàng là người rõ nhất, nhưng gặp mặt vẫn không nhịn được hỏi, có ăn được không, có ngủ được không. Vương Trác cách song sắt ngồi đối mặt với Phan Trân, khuôn mặt so với vị công tử ca phong quang trước đây thì gầy gò đi nhiều, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng rõ, đây là điều khiến Phan Trân yên tâm nhất.
"Mẹ, con không sao. Tình hình của cha thế nào?"
"Cha con vẫn ổn, ban ngày có mẹ chăm sóc, không cho ông ấy biết chuyện bên ngoài. Ông ấy cảm xúc ổn định, bệnh viện nói hồi phục rất tốt. Con cứ yên tâm đi."
"Ừm, vậy tình hình bên ngoài thì sao?" Vương Trác hai tay đặt chồng lên bụng, dù đang ở trong lao tù, hắn trông vẫn quý khí ngời ngời. Nếu không nhìn quần áo và nơi hắn đang ở, thật đúng là tưởng hắn đang ở nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT